[Viết cho một người bạn] - Tự nhiên thấy chạnh lòng... Bạn bè ai cũng có mái ấm nhỏ của riêng mình. Còn mình vẫn ngả nghiêng, vẫn lắc lư, vẫn chênh vênh giữa những mối "quan hệ ". Đôi khi cũng muốn yêu ai đó,nhưng rồi lại sợ những đổ vỡ sau khi yêu, sợ lại đau thêm 1 lần nữa... vậy là lại chùng chân, lại những đón đưa nhưng chưa bao giờ có hồi kết.
Tự nhiên thấy chạnh lòng... Bạn bè ai cũng có mái ấm nhỏ của riêng mình. Còn mình vẫn ngả nghiêng, vẫn lắc lư, vẫn chênh vênh giữa những mối "quan hệ". Con đường mình muốn đi, còn dài, còn rộng quá, còn lắm những khó khăn đang đợi chờ phía trước. Đôi khi cũng muốn yêu ai đó,nhưng rồi lại sợ những đổ vỡ sau khi yêu, sợ lại đau thêm 1 lần nữa... vậy là lại chùng chân, lại những đón đưa nhưng chưa bao giờ có hồi kết...
Nhiều lúc bất cần nghĩ là mình sẽ kiếm thậtnhiều tiền, sẽ là bà mẹ đơn thân, không cần dựa dẫm vào người đàn ông nào hết... nhưng rồi nghĩ lại, rồi khi đứa bé hỏi cha con là ai, biết trả lời sao. Muốn mặc áo cưới, nhưng thật sự chẳng muốn lấy chồng, vì hình như người ta đến với nhau và ràng buộc nhau bằng 2 chữ "hôn nhân", để rồi khi chán nhau, họ tự giải thoát cho nhau bằng 2 chữ "ly hôn" và 2 chữ ký...kết thúc...và người phụ nữ sẽ là người đớn đau nhiều nhất, những đứa trẻ sẽ thiệt thòi nhiều nhất, khi thiếu đi 1 người, hoặc là cha, là mẹ... Mọi thứ quá mong manh...
Rồi đôi khi lại khát khao đến mãnh liệt cái cảm giác làm vợ, làm mẹ... thèm khát được mỗi sáng được thức dậy cùng người đàn ông của mình, rồi mỗi chiều đón anh về bên mâm cơm nóng hổi...
Khi yêu quá nhiều, người ta đâm ra sợ tình yêu, sợ những tổn thương nó mang lại. Ngày xưa thì háo hức đi tìm cho mình 1 người đàn ông để gọi là người yêu, hồ hởn đón nhận cái cảm giác được tán tỉnh, rồi giận hờn, rồi chờ đợi...còn bây giờ....có người yêu hay không đã không còn quan trọng. Thay vào đó là những lo lắng cho sự nghiệp. Ngày xưa yêu a sinh viên cùng sẻ chia những ngày tháng vui buồn, bây giờ cũng yêu,nhưng là yêu những con số về với tài khoản vào ngày 15 hàng tháng. Đôi lúc nghĩ con gái mà yêu tiền quá cũng không tốt, nhưng rồi nghĩ lại, có gì xấu xa đâu, đó là kết quả sự cố gắng của mình mà...có dựa dẫm vào ai, có đổi chác với ai đâu.
Có ai đó nói với mình là hạnh phúc chính là bằng lòng với thứ mình đang có, còn mình, chưa bao giờ mình bằng lòng hết... Con đường phía trước, lại bước đi, rồi sẽ lại vấp ngã, để rồi trưởng thành hơn, để rồi mỗi ngày lại nhìn đời bằng cái gì đó nhuốm màu của tiền bạc, của địa vị và của những bon chen...
25 tuổi... chẳng sợ gì hết, chỉ sợ tuổi thanh xuân qua đi quá nhanh, còn mình thì chưa kịp sống cho những ước mơ mà mình muốn thực hiện. Là đàn bà, đừng sống như cây tầm gửi, cũng đừng đem nhan sắc ra đổi lấy thứ gì hết, muốn thứ gì thì tự làm ra tiền để mua nó...đừng để bản thân trở thành thứ hàng hóa mà đàn ông mua đc chỉ bằng vài đồng bạc lẻ, tự túc là hạnh phúc.
25 tuổi, có 1 điều ước nhỏ nhoi...là có 1 bước tiến dài trong công việc, sẽ tự kinh doanh được thứ mình muốn, đi đến những nơi mình thích và cuối cùng là,có thể sẻ chia những gì mình có...
0 comments:
Post a Comment