Ký sự Tôi đi tán gái - BOYGIA'S

Tình hình là mới được thằng em cho số điện thoại của một bé Sơn Trường. Theo lời nó thì em này cao khoảng 1m62, trên 20 tuổi, học xong lớp 12 giờ đang ở nhà phụ giúp gia đình công việc lặt vặt.
Về hình thức, ku em chỉ mủm mỉm cười ” Nói chung em không tả kỹ, eng gặp thì tự nhận xét, nhưng theo mắt em thì ổn”.

Hây zà, cũng đến tuổi phải lấy vợ thật rồi. Bà già giục lên giục xuống ngót 1025 lần có lẻ ” Kiếm con mô mà cưới đi, định để già mới đeo kính đút cháo cho con à?”.
Thì cũng từng kiếm rồi, nhưng chả đâu ra đâu. Toàn xịt!

Em thì nghề ngỗng ổn định nhưng tính tình lẫn hình thức không đỡ nổi. Như cá rô đực.

Em thì dễ nhìn, không ghê gớm lắm nhưng trình độ năng lực nghe đâu học hết lớp…8. Lấy vợ thật gian nan!

Tự nhiên có người cho số điện thoại một em chưa biết mặt, lại ở một xã khá sâu và xa, tự nhiên tò mò ghê gứm. Biết đâu vô tình mà thành duyên thì sao?

Thui, cứ thử cái đã…
Liếc qua dãy số của em nó. Hờ, đầu 016xxx như này thì chắc 3 bữa dùng hết tài khoản thì vứt sin thôi, phải tiến hành tiếp cận ngay mới được.

Trời bỗng dưng đổ mưa mát lạnh.

Điềm lành đơi. Cứ bắt đầu làm gì mà có mưa thì theo các cụ là thuận ý giời. Giời thương.

Thế thì phải liên lạc ngay với em nó mới được.

Ăn tối xong thì mưa ngớt. Giờ này em nó đang làm gì nhỉ? Đang tựa gối bên cửa sổ ngắm sao trời hay đang mơ màng thả hồn theo những giọt nước đọng trên cành cây?

Nhưng cũng có thể đang hì hục quấy cám lợn hoặc dọn chuồng trâu cũng nên, không biết chừng.
Kệ, em thích làm gì là việc của em. Anh thích thì anh gọi thôi. À, gọi luôn chứ không thèm nhắn tin cho máu.

Bấm số 0165327xxxx. Nhạc chờ hát eo éo bài ” Teen vọng cổ”. +++ kiếp, cái bài này mình ghét và dị ứng kinh khủng. Cải lương chả ra cải lương, nhạc trẻ chả ra nhạc trẻ. Giống kiểu dùng trống điện tử oánh nhạc đám ma quá.

” À lô….ai đó hè?”
Chết cười. Dân mềnh có kiểu cứ ai gọi đến là hỏi chặn họng ngay “ai đó hè” liền.
” A lô…ai đó hè?”
” Alo, anh chào em!”
” Ai hè?”
” Uh, anh là N. ở abc, có 1 người cho anh số của em. Anh làm quen với em dc chứ?”
” Nhưng ai cho eng số ạ?”
” Anh không tiện nói ra vì người đó bắt anh không dc tiết lộ em ạ! Em đang ở nhà hả?”
” Dạ, rứa anh ở đoạn mô hè?”
” Anh ở khối 30 em ạ, trong em có mưa không?” He he, nói lảng sang thời tiết cho lành.

” Mới mưa xong anh ạ. Rứa eng giới thiệu về mềnh đi tề”.

” À, anh x tuổi. Cao 1m gần 70, nặng tất nhiên là trên nửa tạ, nhan sắc thì chưa ai chê là giống Chí Phèo. Không cờ bạc, rượu chè, sở thích là thích uống nước lọc, hít khí trời và tán gái…”
” hi hi…anh nói chuyện vui quá!”
Bla bla…một lúc thì nghe tiếng chó sủa lách nhách.

Hình như là em nó có khách. Lại các giai làng tới thả dê đây…
” Eng ơi, lát nhắn tin sau eng nha, em bận chút việc rồi. Có người bác đến nhởi eng ạ!”
” Rứa à, ừ em bận thì để sau vậy”Chả có ấn tượng chi hết. Gái ở nhà là vậy. Nói chuyện nhạt và hay cười vặt, haizzz…
Thôi đi xem đá bóng cái đã. Gái gú xét cho cùng cũng chỉ là phù du, cuộc sống còn nhiều thứ hay hơn nhiều. Ví dụ như lúc này, ngồi đong đưa trên chiếc võng dù êm ái, xem Bờ ra zin chiến với Bồ Đào Nha, thi thoảng làm ngụm cà phê đá chẳng hạn. Tuyệt hơn nhiều!

Xem một lát thì thiu thiu lúc nào không biết, mặc cho tiếng vuvuzela sôi lên trong tivi như ong mật vỡ tổ.

Chợt cái đt rung bần bật. 1 messages received. Hàng về, hàng về..he he.

” A dag man ci rua? Chak a ngu~ ruj hey?”
Ặc, ngôn ngữ xì tin gớm, đọc hoa cả mắt.

” Anh đang dọn nhà cửa em à. Em vẫn thức hả?” Chết cười. Ngủ vêu mõm còn bày đặt ” dọn nhà cửa”. Nhắn thế cho ra vẻ con người của công việc. Vừa được tiếng siêng lại vừa được cho là ngoan, tối không la cà đú đởn ( mặc dù ở cái thị tứ hẻo lánh này cũng chả biết đi đâu).

” Hjc, a sjeg hey, k0 dj m0 nh0j ha a?”. Đúng như dự đoán, được khen liền
Bla bla…xong thì đến tiết mục hẹn tới nhà em chơi. À, anh cũng chưa dám nói trước, để khi nào rảnh anh vào chơi nha. Đấy, cứ phải bình tĩnh. Làm như mình không đến nỗi xoắn lắm. Mình vốn lười nhắn tin. Già rùi, bấm chữ A nó ra chữ J, lách cách  lúa. Nên dùng cái mobile nào dù hình thức có cũ nát đến mức nào thì riêng bàn phím vữn long lanh không mòn miếc chi cả.

Cơ mà em nó lại đang độ tuổi tiền mãn tin. Tuổi này đứa con gái nào ngón tay cũng to ra vì hay nhắn tin hay sao ấy.

Quen nhưng chưa gặp mặt nên tần suất em nó sms nhiều khủng khiếp. Chữ nghĩa đến là rối mắt. Thi thoảng lại nhận dc 1 new sms như này ” a dag man` cj doak?”, ” a an ko*m chu*a?” hay ” ngu~ chu*a a?”
Rep lại cũng mất thời gian, không rep thì còn chi là…cưa gái nữa… . Yêu với đương, gái với gú nó lằng nhằng phức tạp rứa đó. Thà nhớ hay có việc hẹn hò gì thì lôi đt ra à lô vài câu cho nhanh, vừa đỡ mất thời gian của nhau, vừa khỏi phải lách cách bấm bấm. Zai mà hay ngồi rủ rỉ nhắn nhót mình cực dị ứng. Dị ứng như khi thấy mấy chú ngồi quán cà phê cắn cắn hạt dưa. Nhìn ái ẩm đàn bà  ra.
Cuối cùng thì em nó cũng chốt được cái hẹn gặp mặt. 8h tối ngày thứ 7. Ặc, cũng hẹn vào tối thứ bảy cứ như dân thành phố chỉ rảnh vào dịp cuối tuần…
Cả ngày cứ loanh quanh chờ …giời tối. Lôi mấy cái sơ mi ra khoác thử. Cứ phải sơ mi cộc tay, quần jean cho trẻ trung, năng động. Chả tin các cụ được, ” gái yêu bằng tai”, nhưng ăn mặc lôi thôi, tác phong như thằng trộm chó thì chả gái nào nó yêu. Nên tối nay cứ phải phong độ vào, .

…Rồi buổi hẹn gặp mặt cũng đã diễn ra.

Một chút thất vọng, không phải vì hình thức mà vì cách em ấy nói chuyện thật sự không gây cho tôi cảm giác đồng điệu.

Rất khó đòi hỏi một cô gái chưa bước ra khỏi lũy tre làng có thể trò chuyện hấp dẫn. Biết thế, nhưng chấp nhận nó là việc không dễ dàng…
…Tối thứ bảy. Sau khi len lén oánh răng tận 2 lần, không quên súc miệng bằng lít tờ rin và phòng thủ 3 cái singum đắp bơ miu trong túi quần, tôi giắt xe ra ngõ.

Vô duyên làm sao, con em họ trông thấy, bảo ” Úi chà, tóc tai bóng lộn hey`. Đi tán gái à…hihi?”
” Vớ vẩn, mấy thằng bạn cũ đi thăm người ốm….À, đâu ra cái áo đẹp hè, mới mua hở?” Nói lảng sang áo với iếc cho nó mất tập trung í mà…
….Con em họ đang định trêu tiếp thì nghe khen cái áo đẹp, đỏ mặt sung sướng chối đây đẩy ” Mô, áo em mặc sắp rách rùi tê. Khen đểu em à?”.

Thôi nha, phóng xe cái vù. Lắm chuyện quá. Ra ngõ mà gặp gái như này, theo dân gian là xui lắm đây. Nhưng không sao, đằng nào cũng sẽ gặp gái mà…Trời có trăng, gió thổi phần phật bên tai, mát lạnh. Yêu đời đột xuất không kìm nổi, miệng lẩm nhẩm mấy câu trong bài Soledad “
If only you could see the tears in the world you left behind
If only you could heal my heart just one more time
Even when I close my eyes…”
Khỉ ạ, hát cho mình nghe bao giờ cũng thấy hay thế không biết. Thế mà hồi xưa ex cũ toàn nhăn mặt mỗi khi mình sắp sửa rống ” Thuiiiiii…cho em một thoáng bình yên đi anh xã. Lát em về anh hét to dư nào thì tùy mà…” Ức  thóc!
Xe chạy tới gần cầu Vàng Giành ( chả biết viết thế có đúng không nữa) địa phận Sơn Trường đây rồi. Ngó quanh toàn thấy đồi và cây. Sương mờ mờ. Lạnh lẽo.

Giờ này chắc em nó ăn cơm rồi, gọi xem tình hình ra sao. Ối cha mẹ ôi, thằng vịt tèo vào đây sóng yếu kinh. Chả biết gọi dc không. Bấm bấm số nàng.

xa anh mới bao chìu
thấy lòng mình sao buồn hju
là nhớ anh nhiều
mong được ở bên người yêu
để nói bao điều
là sao ta?

Nói chung là Yêu đó
à! mà đó có phải là yêu không….. mà sao vắng anh thì buồn
ốh ồh… ốh ôhChết với quả nhạc chờ này mất thôi giời ạ. ” A lô…anh ạ. Anh đang ở mô rứa?”.

” Chào em, anh đang đứng gần cầu VG nè. Em ăn tối rồi chứ?” ” Dạ, rồi eng ạ. Giờ ri nha eng. Eng đi thêm gần 100m nựa, rùi rẽ phải nha…đến chỗ cái máy xát thì đợi em đó, em ra nha”. ” Ok em ạ, anh tới liền”.

Run phết. Dù đây là lần thứ bao nhiêu hẹn hò với các em rùi. Hồi hộp đoán mò không biết em nó mặc áo gì? Cao thấp, béo gầy, đen trắng…ra sao nhỉ? À, mà lỡ xấu mù thì sao? Chả lẽ bỏ về?…. …
Chạy xe một đoạn nữa rồi dừng lại ngó nghiêng. Chỗ này vắng vẻ quá. Môt con mèo băng cái vèo qua đường. Mắt nó xanh lét ma quái. Phân vân mãi mới rẽ bừa vào một lối nhỏ cắt đường HCM. Mk, đường xóc  lúa.

Dừng lại bên cái quán nhỏ ven đường. Khi ấy cũng chỉ đi mò mà thôi, kiểu hú họa chứ đường nông thôn khó xác định lắm.

Lại phải gọi đt rồi. Vẫn cái bài nhạc chờ nhí nhố ấy mới điên chứ. ” Eng ạ, eng đến mô rồi? À, có phải xe eng đang xi nhan chỗ cái nhà hoang kia khung?” ” Uh, anh đang đợi em nè”. ” Hihi, em đứng trong ngõ nỳ. Eng mặc áo trắng đúng không? Em chộ eng rùi nha”.
Đợi chưa đầy 2 phút thì có bóng người trong ngõ đi ra, trên tay lấp lóa điện thoại. Nàng đây rồi. Dáng cao, quần jean, áo phông tím đi….dép lê.

” Eng ạ….”. Nàng cười bẽn lẽn chào tôi. ” Ừ, chào em! Em đợi anh lâu chưa?”. Bứt cọng lá ven đường vê vê trên tay, nàng nhún vai ” Em đợi anh cả mấy trăm tiếng đồng hồ rồi …hihi…”.

Ánh trăng đủ để tôi nhìn rõ khuôn mặt nàng. Có lẽ da ngăm ngăm, cằm nhỏ, đuôi mắt dài…người có đuôi mắt dài thường đa tình. Các cụ bảo thế.
Sau thủ tục chào hỏi gượng gạo, nàng bảo ” Eng chở em về nhà em nha. Nhà em gần đây mà.” Nàng lên xe, tôi ngồi dịch ra trước một chút. Nàng giữ khoảng cách vừa đủ, 2 tay vòng trước ngực. Nhưng lúc sau chạy vào chỗ xóc, không giữ thăng bằng được, vô tình nàng giữ lấy vai tôi. Lưng tự nhiên có cảm giác mềm mềm….đầy tội lỗi.
Nhà nàng tít trên đồi. Đúng như câu ” chó sủa trửa mặt” …Bố nàng mặc quần ngố ngồi xem tivi, còn mẹ hình như đang nấu cám lợn ở dưới bếp. Tôi chào mọi người rồi kéo ghế nhựa ngồi xuống. Nàng loay hoay rót nước. Nước chè xanh, nhưng tôi mải soi nàng nên chả còn biết nó có màu gì nữa.
” Con ở mô hè?” Bố nàng bất giác hỏi tôi. Chưa kịp giả nhời hết câu thì đã ” Ông bà ngoài nhà khỏe chơ con? “. Về sau tôi để ý thấy câu này xuất hiện khá dày. Cứ đi lòng vòng nhà hàng xóm một chút, lát trở về là bố nàng lại điệp khúc ” Ngoài nhà cha mẹ ( hoặc ông bà ) khỏe cả chơ con?”. Tôi méo cả miệng mà giả nhời dạ, khỏe cả chú ạ. haizzzz…Người vùng trong này ai cũng hay hỏi câu như thế, tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra…Tuy ngồi cạnh nhau nhưng lúc đó có bố nàng đang xem tivi ở giường bên cạnh nữa, nên cả 2 chả nói được gì cho thân mật. Cứ ” bựa ni nóng eng hè” rồi ” uh, ngày mai chắc còn nóng hơn “. Vòng vo mãi. Nghĩ thầm, giá bố nàng tai nghễnh ngãng tí thì tốt, đỡ ngại.

…Ngồi chừng hơn nửa tiếng, uống hết 2 cốc nước chè mà tình hình vẫn không sáng sủa được thêm chút nào. Bố nàng thi thoảng lại quay sang hỏi vu vơ kiểu có chuyện để hỏi ” Ở đó có biết nhà bà X bán thuốc lào không? Hồi trước bọn mềnh hay mua thuốc đó đó”, hoặc ” Ngoài nhà trỉa lạc chưa con?”. Nàng cười ” Nhà eng thị trấn thì trỉa lạc đường nhựa à bố?” Ông gãi gãi đầu ngường ngượng ” À ừ…quên mất…rứa vườn có trồng được chi không?”…bla bla…Nàng quay về hướng ti vi, mắt chớp chớp chả biết có xem được gì không, còn tôi thì tranh thủ soi nàng. À há, để í lúc cười, răng cửa nàng lộ ra khe hở khá lớn. Răng thưa dư này chắc là người vô tư, dễ tính.
Xem ti vi một lát thì bố nàng bỏ sang nhà hàng xóm chơi. Hờ, thế chứ, cụ cứ ngồi ám như giám thị buồng giam thì các con còn làm ăn gì nổi.

Nàng kéo ghế ngồi sát chỗ tôi hơn. ” Bố em nghiêm lắm đó!”. ” Thế à, anh thấy cũng vui tính mà”. Nàng nheo mắt đầy ẩn ý ” Đó là eng chưa biết thôi…”. Và sau đây là đoạn đối thoại của tôi và nàng ( tranh thủ lúc phụ huynh bố đi vắng):
– Chắc đây là lần đầu tiên eng vô đây nhởi hè? Nàng ” mở bát “.

– Uh, chính xác đấy. Anh toàn sợ lạc với cả sợ….

– Sợ chi hey`?

– Bị đập..he he…
– Ai dám đập mô. Em đoán eng sợ chị người yêu đập thì có…hihi.

– À, trước khi đi anh đã kịp trói người yêu lại rồi mà.

– Thật ạ, chơ mà vô đây thì có chi mà sợ ạ. Em có mần thịt anh mất mô…hihi. Mà nì, eng khai thật đi, anh sinh năm mấy mồ?

– Tóm lại là đủ tuổi tán gái rồi là được.

– Nhưng là năm mấy chớ?

– Ồi, lâu rồi anh cũng chả nhớ nữa. Anh mất chứng minh thư rồi…
– Hi hi…kiểu ni là già lắm rồi đây, sợ người ta chê già đúng không?

– Không, anh chỉ nhiều tuổi chứ đâu có già.. …
……………………………….
Tóm lại toàn nói kiểu thế. Nửa đùa nửa thật nên nàng cũng không khai thác được gì nhiều ở tôi. Nhưng sau khi nói chuyện thoải mái thì có vẻ nàng thân mật với tôi hơn. Bầu không khí dễ chịu hẳn. Thậm chí ánh mắt nàng nhìn tôi có cái gì là lạ hơn trước đó, rất khó nói…Ngồi trêu đùa nhau mãi, nàng cười suốt buổi nhưng bản thân tôi lại thấy nhạt nhạt. Nghic thầm, nếu ” chẳng may” sau này yêu nhau thật thì khi ngồi bên nhau có chuyện gì để nói đây? Thực ra vẫn biết ở quê nhiều đôi yêu nhau rất nhạt. Chuyện trò quanh quẩn những chủ đề vặt vãnh, kiểu như hôm nay cháy đồi thông ở Nầm, sáng qua ngã tư chợ x có vụ tai nạn, con Y dạo này yêu thằng Z…bla bla…Tính tôi lại không ưa ” buôn ” chuyện vặt. Những chuyện bọn trẻ hay kể với nhau với điệu bộ nghiêm trọng, với tôi đều nhạt toẹt.
Khoảng gần 9 rưỡi thì có một tốp 4 – 5 anh phi xe máy đến chơi. Anh nào cũng dép lê, tóc vuốt chỏng ngược như mới nhảy dù xuống.Chỉ đợi có thế, sau khi nhoẻn miệng cười và chào xã giao, tôi đứng dậy xin phép về ” có việc cần”. Việc quái gì. Trụ lại dễ gây ức chế cho đám giai làng lắm.
Trên đường về nhận được sms của nàng ” A về tới nhà chưa vậy?”. Kệ, đút đt vào túi quần hạ hồi phân giải. Sau khi về nhà tôi soát lại các cử chỉ, hành vi của nàng và cả của mình để xem mình có làm hay nói gì hớ không. Ok, riêng khoản giao tiếp ban đầu tôi luôn tự tin. Nào, bây giờ làm *** red bull cho hạ nhiệt rồi nhắn cho nàng cái tin thám thính nào. Để xem thái độ của nàng sau buổi gặp mặt ra sao?
Dạo này toàn dậy muộn vì đêm thức xem bóng đá. Đêm qua có 2 số đt lạ hoắc nhắn tin làm quen, 1 ở Hà Tĩnh 1 ở Nghệ An, em Hà Tĩnh đang làm gì đấy ở Hà Nội thì phải.

Hờ, lâu rồi chả hứng với trò này nữa, ở gần chắc gì đã ăn thua nói chi xa xôi, nên cũng chỉ reply qua loa vài câu à ơi.
Sáng dậy đau ê ẩm một bên…mông ( hậu quả của trận bóng chiều qua đây). Hút thuốc hơi nhiều, ngày trước ex ghét vụ này lắm, bảo ” Khiếp, hồi mới yêu nhau mỗi lần kiss em toàn phải ngừng thở”. Trêu lại ” Giờ thì nghiện rồi chứ gì? “.
Nhắc tới ex lại nhớ ra đủ chuyện. Những con phố Hà Nội 2 đứa từng qua. Phố kem, sách Tràng Tiền, mỗi lần đi chơi ex toàn bắt phải chen lấn mua bằng được kem ốc quế, ngày sắp xa nhau nàng rầu rầu bảo ” Chưa bao giờ anh mua cho em được cái ốc quế cả, toàn kem đậu xanh, kem socola thôi..” Ừ, anh vẫn nợ em kem ốc quế mà. Nếu gặp lại anh sẽ cố chen chân mua bằng được cho em nhé…Rồi đường Nguyễn Du nồng nặc hoa sữa, mỗi lần qua ex toàn bảo anh ơi đi chậm lại để em hít cái. Rồi phố Cầu Gỗ nơi mình hay ăn quẩy nóng, phố Hàng Điếu lắm quán chè, trà đá chỗ Nhà Thờ…Nơi nào cũng đầy dấu chân 2 đứa ( vì em là chuyên gia ăn vặt, chuyên gia kêu anh ơi miệng em tự nhiên nhàn nhạt anh ạ, anh chở em lòng vòng cho cho khỏi…nhạt miệng đi).
Lâu rồi chả chở ai sau xe, lại nhớ tới lời ex càu nhàu ” Sau này không yêu nhau nữa, em cấm anh chở ai trên cái xe này đấy nhé! Anh mà chở thì mua xe khác, em ghét đứa nào ngồi sau xe này lắm”. Ôi, đúng là phụ nữ….

…Quay trở lại câu chuyện dang dở với nàng hiện tại.

Nhiều lúc tôi nghĩ hay là thôi, chẳng kể ra nữa, vì thấy tình cảm của mình chông chênh, yêu không ra yêu, bạn thì lại càng không phải.

Nhưng thôi, trên này cũng chả ai biết danh tính mình, viết ra cũng là một cách sống chậm lại, để có thể còn nhận ra mình của ngày hôm nay thay đổi đến mức nào…Lần gặp thứ 3 thì tôi lờ mờ nhận ra là nàng đã có người yêu hoặc tương tự thế. Tối đó tôi đến nhà nàng như thường lệ. Ngồi xem tivi và nhìn trộm nhau một lát thì có một nhân xuất hiện. Nàng thấy nhân này bước vào thì thái độ tự nhiên rất lạ. Luống cuống và ngại ngùng như kẻ mắc lỗi.
” Chào bố mẹ ạ, nhà mình ăn cơm chưa ạ?” – Hờ, bố mẹ cơ à? Chắc muốn tranh thủ khẳng định ” bản quyền ” đây. Ngó kỹ: sơ mi dài tay, quần vải đen, giày nâu, da cũng nâu nốt. Cũng thường thôi nếu không muốn nói là hơi quê quê.
Nàng đang ngồi gần tôi chợt đứng dậy kéo ghế dịch xa hơn, miệng lí nhí ” Eng ngồi uống nước”. Ku cậu gật đầu chào tôi. Tôi cười đáp lễ, nghĩ thầm ” Nào, sắp sửa diễn kịch nào”. Nhấp ngụm chè xanh, ku chàng nói trống không ” Bựa ni nóng hè, may mà có điện…”. Nàng cười, nụ cười đắng đắng, miễn cưỡng. Tôi chả buồn hùa theo, mắt giả vờ như đang say đắm xem quảng cáo sữa Vinamilk trên tivi.
Lát sau bố nàng quần cộc như thường lệ, dưới bếp đi lên, ” Các con đến nhởi à?”. Ku kia láu táu trả lời ngay ” Bố mần chi dưới bếp rứa ạ? Bựa ni có đi làm về không bố? Mẹ mô bố?”…Nghe ghét thật……
Thú thật là thằng ku này làm mình mất hứng quá. Ngồi một lát mà ku ấy bắn 4 – 5 điếu cò mềm, miệng nói như iểng.

” Eng ở mô vô nhởi hè?”. Cuối cùng thì cũng khai hỏa rồi đây.” Mình ngoài Phố”. ” Rứa à, eng ở khối mấy, chỗ mô hè?”. Mk, ông mày có phải sát thủ Nguyễn Đức Nghĩa vụ xác chết không đầu đâu mà mày hỏi cung kinh thế?

” À, mình ở chỗ abc, bạn chắc ở gần đây nhỉ?”. Réo một hơi cò mềm méo cả mồm, ku cậu gật như bổ củi ” Em ở trong ni. Rứa eng làm chi ngoài nớ?”. ” Mình làm abc”.
Cú vì bị hỏi cung, tôi kéo ghế lệch về phía tivi hơn rồi nói lảng ” Hôm nay không có bóng đá nhỉ, bố em hay xem bóng đá không?”. Nàng bảo ” Có chơ, xem với mấy bác hàng xóm suốt. Eng chắc nghiện bóng đá hè?”. ” Uh, ngoài bóng đá ra anh còn nghiện đá bóng, “.
Có thằng ku kia ở đây chuyện đã nhạt lại càng nhạt hơn. Thi thoảng hắn lại đứng lên, đi loanh quanh xuống bếp hỏi han ” mẹ “. Tranh thủ tôi dò nàng ” Kia là bạn trai em à?”. Nàng không trả lời ngay mà xoay xoay cốc nước rồi lí nhí ” Thì cứ coi a rứa đi, chơ mà…”. Khó hiểu với cái kiểu lấp lửng như này quá. Tôi bảo ” Thì có sao nói vậy, ngại gì chứ”. Không gian nặng trĩu. Im lặng. Nhìn thái độ nàng rất khổ sơ, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi nữa…
…Thằng ku cò mềm vẫn loanh quanh dưới bếp, chuyện trò rôm rả với ” mẹ ” cứ như người nhà. Lát sau đt nàng kêu í éo, hình như tin nhắn thì phải. Nàng để đt dưới gầm bàn đọc tin nhắn một cách lén lút, xong thì xóa xóa rồi lại bấm bấm trả lời. Tôi đoán có lẽ ku kia đang nhắn nhót từ dưới bếp vì bỗng dưng giọng hắn im bặt một lúc. Ghét quá mất, thì cứ ngồi lại xem trò gì nữa đây. Rút điếu thuốc châm lửa kéo một hơi rồi ngửa mặt lên trần nhà. Trên ấy có 3 con thạch sùng đang vờn nhau. Để ý mãi vẫn chả hiểu con nào với con nào là một đôi tình yêu đẹp vì chúng cứ đuổi nhau loạn cả lên…Nấn ná thêm vài chục phút, nhấp mấy ngụm chè xanh rồi tôi cũng đứng dậy chào ” Thôi anh về đây”. Nàng bật khỏi ghế, hỏi ” Răng bựa ni về sớm rứa? Hay có con em mô đợi ở nhà à?”. Tôi cười gượng ” Uh, mấy con em đang đợi. Phải về nhanh không chúng lại đánh nhau..he he”. Ra ngõ thì cò mềm ngoái đầu nói với theo ” Eng về sớm rứa ạ”…Vòng vèo sắp ra khỏi đường làng thì đt rung trong túi quần. Tin nhắn của nàng ” Anh giận em phải không? Em xl nha, sau nay em se nói với anh chuyện này, anh sẽ hiểu em thôi mà”. Nhét đt vào quần nổ máy đi tiếp. Đến quán cà phê ghé vào gọi một ly nâu đá rồi mang về nhà uống, ghét ngồi quán một mình nhất…Chiều đá bóng về mệt quá, cổ như được tráng một lớp bụi dày, uống bao nhiêu nước đá cũng không lại được. Lại hút thuốc, đã thề độc là sẽ bỏ không biết bao lần rồi mà mãi chả làm được, nản ghê.

Đang ngồi vừa thở vừa quệt mồ hôi thì chuông đt kêu trong cốp xe. Sms của nàng ” Anh ah, dạo này anh khỏe không? Tối vô nhà em có chút việc nha anh. Nhớ vô sớm nha”.

Chả muốn gì nữa, chỉ thèm có cái thuyền rồi nằm cho nó trôi đi đâu thì đi, không vướng bận đến ai…
Quả thật ấn tượng của tôi không rõ rệt lắm, chỉ thấy dáng nàng đẹp. Chấm hết. Nên chuyện trò cũng nhạt, nhạt nhưng nàng cười suốt buổi ( làm tôi hồ nghi khả năng chém gió của mình).

Thế rồi vừa về tới nhà đt đã kịp rung rinh. Mở ra ” a ve toj nhà chua ah? c0 le e lam a that v0g lam hey`?”. Ặc, xì tin ghê! Vốn lười nhắn nhót, vì…già rồi, nhưng phen này có lẽ cũng phải theo lao thôi. Nghĩ ngợi một lát, cơ bản là phải lựa chọn từ ngữ làm sao cho vừa để nàng biết mình ” quý ” nàng, nhưng cũng không khiến nàng nghĩ mình vồ vập quá. Mất hết giá.
Rón rén bấm bấm ” Oh, sao em lai noi vay? A thay buoi gap go hom nay thu vi ma.” Hờ, send xong bỗng ngượng với mình quá. Thú vị cái gì chứ, toàn ngồi ngó ti vi, uống chè xanh và nói vu vơ thôi.
3p sau có tin trả lời, ” a oi e hoj that nha. a co chut cam tinh nao voj e hok?”. Hơi giật mình, vì không nghĩ nàng lại bạo như này. Tặc lưỡi, thôi thì chả còn giữ gìn ý tứ làm gì nữa, cứ nói bừa đi, chắc nàng cũng không phải kiểu tế nhị sâu sắc gì cho lắm.
Lần này bấm nhanh hơn, ” Co chu, a thay rat co tinh cam voi e ma. Con em thi sao?”. Bấm phím gửi đi xong, liệng cái đt xuống giường rồi phì cười. Ai lại tán tỉnh đơn giản như thế bao giờ cơ chứ. Nó làm cho mình không còn cảm giác đợi chờ, phấp phỏng hay lo âu hồi hộp nữa…Mà tình yêu hay nhất là những giây phút mong manh, phập phồng như thế.
Tin trả lời ngay, ” k0 pjt a lam sao nhug e thi yeu a ngay khi gap a roj nak, k0 dk cuoj e mo nak”. Một cảm giác rất là khó tả. Nó vừa vui vui, vừa hụt hẫng lại vừa thấy ngồ ngộ…
Sau hôm nhắn tin đó, cả 2 hình như đã ngầm mặc định là…yêu nhau rồi. Mặc dù không trò chuyện được nhiều, lý do khách quan là bố nàng khó tính nên không cho ra khỏi nhà buổi tối. Còn ngồi ” tán nhau ” ở nhà thì luôn có một giám thị ngồi giám sát chặt chẽ suốt…90 phút làm bài. Thành thử câu chuyện xoay quanh chủ đề nắng mưa, mất điện…là chủ yếu.
Có một lý do khó nói ở đây là thú thật gia đình cũng muốn tôi lấy vợ, không ai giục, nhưng mình vẫn hiểu tâm lý các cụ ở quê vẫn thế. Tôi thì cũng nói luôn là chán đi lông bông, kiểu tán tỉnh em này, em nọ…rồi chả đi tới đâu cả. Nhưng trên hết, những khoảng trống mà bạn gái cũ để lại là quá lớn, cảm tưởng như không ai và không bao giờ có ai lấp nổi. Điều này khiến nhiều khi làm mình mất hết cảm giác yêu. Cho nên khi mới đến với nàng bây giờ, trong tôi không có khái niệm sẽ đi tìm một tình yêu đích thực. Mà là cảm giác mơ hồ như muốn được bù đắp lại cái phần trống vắng sau khi chia tay ex cách đây khá lâu…So với ex thì nàng hiện tại không có cửa nào để so, tôi quá rõ điều đó. Ex là người hiểu biết, nhạy cảm và có tâm hồn nghệ sỹ. Và hơn hết, ex yêu tôi hơn yêu bản thân mình…Sự gắn bó dài lâu bên nhau khiến người ta rất khó quên những kỉ niệm, và không thể yêu một người mới để hòng xóa nhòa những kỉ niệm đầy nuối tiếc ấy…Lan man sang bạn gái cũ một chút để mọi người hiểu mối quan hệ với nàng hiện tại, tôi không ” tập trung ” và ” không yêu nghề ” cho lắm.
Thế rồi cũng có một lần hò hẹn giống như tình yêu thật giữa tôi và nàng.
Tối hôm đó nàng nhắn tin cho tôi, bảo anh đến thì đừng vào nhà em, mà chờ em ở cách đó vài trăm mét, em sẽ ra. Có lẽ nàng biết tôi cũng không thích ngồi nhà nói chuyện khách sáo, nên mới hẹn gặp ở nơi nào đó…Gần 8 giờ tối tối tới chỗ hẹn. Ngồi trên xe đốt hết mấy điếu Vina rồi mà vẫn chả thấy tăm hơi nàng đâu. Nhìn quanh, một bên là đồi cây, dân trồng keo xanh um, một bên là khe nước nhỏ, trước mặt là con đường lên đồi bé tí thăm thẳm trong ánh trăng mờ ảo. Hãi kinh lên được. Đêm vùng sâu leo heo đom đóm, xa xa là tiếng suối róc rách. Một bóng người đang lúi húi dưới khe nước, hình như họ đi soi cá thì phải.
Đợi thêm 10p nữa, hoảng quá tôi lôi đt ra gọi cho nàng. Nàng ko nghe mà nhắn lại ” A đứng yên đó nhé, em ra ngay đấy”.
Tiếng chó sủa nhao nhác, có lẽ là nàng đang đến. Đúng rồi, cái dáng cao cao không lẫn vào đâu được. Hôm nay nàng mặc quần bò ngắn trên đầu gối, èo…chân gì mà thẳng và trắng thế??? ” Hi hi, anh đợi sái cổ hey`. Em phải lừa bố là đi sang nhà con B nhởi bố mới cho đi”.
Nhìn nàng thật kỹ dưới ánh trăng, công nhận là nàng mặc dồ khá đẹp. Áo phông xanh bó sát, quần cộc rất khỏe khoắn. ” Anh đang định về đây”. Nàng nhíu mũi ” Chi mà về, thì em cụng phải rửa bát nựa chơ…Hi hi, người anh có mùi chi thơm thơm rứa? Đưa đây em ngưởi cấy mồ”. Tôi vờ gạt ra ” Mùi chi, mùi lai boi thì có”. Nàng sán lại gần, mũi hít hít lên vai áo tôi ” Con trai mà đị chưa, có mùi chi á?”. Tôi cười ” Chiều nay đá bóng bị đau nên anh bôi Phật Linh”. ” Không phải…mà em ngồi nhá?” Nàng ngồi khẽ lên yên xe máy, ngay sau lưng tôi. Gió thoảng qua, tóc nàng bay bối rối vờn trên má tôi, mùi thơm nhè nhẹ khiến tôi nao lòng.
Ngồi nói chuyện một lúc, nàng mới kể cho tôi nghe về cu cậu mà hôm nọ tôi mới gặp ở nhà nàng. Hóa ra tên đó được gia đình nàng cho thông qua để lấy nàng, dù theo lời nàng là ” em ghét hắn kinh khủng”. Tôi nghe qua, cũng chả hỏi kỹ làm gì. Việc ai nấy làm, kệ.
Gió thổi mát lắm, im lặng mãi. Nàng ngồi gần tôi hơn từ lúc nào không hay, cảm giác mềm mềm, ấm áp sau lưng khiến tôi nóng hết cả mặt.

” Em thích anh ở điểm ít nói, hihi, mặt khi nào cũng lạnh lạnh”. Á, nhầm hàng rùi nha. Chẳng qua ngày xưa ex truyền cho anh kinh nghiệm cưa gái thui, ex bảo ghét nhất con giai nói lắm, sau này đi cưa ai anh cứ lẳng lặng cho em, he he…Bất chợt vòng tay nàng khẽ ôm hờ lên eo tôi…
Tạm để chuyện tối hôm đó lại đã, trưa nay vô tình lại gặp nàng. Ở một nơi không ngờ tới.
Số là buổi sáng có một bà bán rau đi qua chỗ làm, ngó thấy mớ hoa lý hay hay bèn nhặt mấy cọng đưa lên mũi ngửi, thơm ghê. Bà bán rau hỏi ” Chú mua đi, về xào thịt bò ngon lắm”. Thấy bảo có 10k, rẻ quá nên mua cho vui, không nghĩ sẽ làm gì, chắc để ngửi thôi.
Nhưng ngửi chán rồi thì lại thấy bụng đói, hay mang về xào xem vị nó như nào? Dở cái là gần trưa rồi, nhà chắc sắp nấu nướng xong cả, mang về xào với gì bây giờ? Thôi, tiện thể phóng xe ra chợ mua ít thịt bò về xào với em nó cho máu, hoa mà chỉ để ngắm thì …phí của giời quá.
Vội nên chỉ mặc quần đùi, áo 3 lỗ, túi hoa lý lủng lẳng bên sườn xe, nhìn rất chi là điêu. Đến cổng chợ mới nhớ ra là mình chả biết cái hàng thịt bò nó nằm chỗ nào cả. Xưa này ra chợ chỉ mua đồ điện, chứ ko để ý các hàng khác. Đang loay hoay định hỏi mấy bà bán hàng rong chợt giật mình, bỏ mẹ rồi, có ai giống nàng đang tiến lại gần chỗ mình đứng. Ngó kỹ hơn tí nữa, thôi chết, nàng giời ạ.
” Ô…eng mần ch ở đây rứa? Mua chi à?”. Liếc nhanh xuống bên dưới. Quả quần đùi phất phơ trong gió, dép lê thò cả ngón chân cái ra ngoài rất chi là thách thức. Khỉ thật, dung nhan ngày thường của mình đâu có như thế này bao giờ. ” Ôi…em à. Em ra đây…làm chi rứa?” ( hỏi rõ ngố, ra chợ thì còn làm gì nữa). Nàng đội mũ lưỡi trai, quần bò áo phông, dáng vẫn đẹp như thường. ” Em mua mấy thứ linh tinh thôi, đang đợi con bạn nó mua quần áo trong chợ eng ạ. ..Mà eng có túi chi rứa?”. Ngại chết đi được, đúng là mắt con gái, người ta đã nép cái túi hoa lý lại rồi mà vẫn soi được mới tài. Gãi gãi đầu ” À…có người cho mấy nhúm rau. Em sắp về chưa?” Nói lảng kinh thế, he he. ” Dạ cũng về bây giờ đây. Anh còn mua chi nựa à?”. ” À không, anh cũng..đợi đứa em mà. Cái thằng này gì mà đi lâu thế không biết. Thôi, em đi đâu thì đi đi, anh vào đây xem nó ở đâu.” Nàng bảo ” Eng nì, tối vô ăn bánh em làm nha. Vô nha”. Ặc, uh tối anh vào…Rồi nàng cũng đi khuất, không quên để lại ánh mắt đầy trìu mến. Cũng may là nàng chưa thấy tôi lọ mọ trong hàng thịt, mặc dù hồi sinh viên chuyện chợ búa với tôi đã quá quen thuộc.
Sau khi hỏi mấy người gần đó thì tôi cũng tìm ra chỗ cần tìm. Mua vội mấy lạng thịt bò rồi lên xe té khẩn trương, phóng như ăn cướp.
Trưa ăn xong mở máy, thấy cái tin ” Lúc về con bạn em nó bảo thấy anh mua thịt trong chợ nha, hihi con trai mà đảm đang hey`”.
Ôi thôi, bỏ mợ rồi. lộ hết hàng hóa rồi còn gì..
Chiều nay đá trận bóng hay quá, làm mấy ku em cứ xuýt xoa ” không ngờ anh đá hay rứa” làm mình cũng hưng phấn. Bọn này chắc không biết ngày xưa mình là tiền đạo chủ chốt của đội tuyển Khoa rồi. Bóng đá có lẽ là tình yêu vĩnh cửu của mình mất thôi…Tôi sẽ kể chuyện này, còn phần phán xét xin giành lại cho mọi người. Vì tôi muốn biết liệu mình có khó tính và gia trưởng quá không, khi không thể chấp nhận được cách xử sự của nàng với đám bạn trai ( mà hầu hết có ý đồ tán tỉnh nàng)?
Cũng vì chuyện này mà tôi đã sắp đi đến quyết định ngưng mối quan hệ với nàng. Bởi có cái gì đó khiến tôi cảm thấy không ổn nếu gắn bó cuộc đời mình với một người như thế…
…Như đã nói, tôi sẽ cho mọi người biết lý do mà quyết định ngưng mối quan hệ với nàng.
Cách đây mấy hôm, nàng bảo ngày kia là sinh nhật em. Tôi reo lên, thế à? Sao em nói muộn thế? Nàng cười hì hì, thì em muốn giành cho anh sự bất ngờ mà.

Trong đầu tôi đã nghĩ tới ngày đó, suy tính mãi, không biết nên tặng nàng thứ gì và thể hiện hành động ra sao cho vừa lãng mạn, vừa không quá nhí nhố kiểu xì tin.
Tối sinh nhật nàng thì buổi trưa tôi đi Vinh. Tranh thủ mua mấy thứ linh tinh và tìm bằng được một bông hồng thật to, đẹp, chứ ở nhà nhìn quanh chỉ thấy hoa muống là sẵn nhất.

Ở Vinh, mải mua sắm nên khi nhìn ra thì trời cũng đã xẩm tối. Ghé qua cái shop quần áo chỗ Nguyễn Văn Cừ, loay hoay mãi mới chấm được cái áo tạm ưng ý. Áo sơ mi vàng nhạt cộc tay, có lẽ nàng sẽ thích vì da nàng cũng sáng sủa.
Chọn xong áo thì cũng đã khá muộn, bình thường sẽ ghé qua ông chú ngủ lại qua đêm mai về cho khỏe. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt. Lững thững qua chợ Đại học mua hoa. Đi mấy hàng mới tìm được một bông còn chúm chím, nụ to mập mạp. Ặc, chưa bao giờ cầm bông hồng trên tay mà hết ngại ngùng. Nhìn sến …
Sau khi mua xong hoa thì trời cũng đã nhá nhem tối, mưa bắt đầu trút nặng hạt dần. Đến thị trấn Đức Thọ thì cái áo mưa vướng xe ngược chiều rách tả tơi. Lạnh run, mặt rát vì mưa. Nghĩ bụng, dại gái thì chịu thôi, chứ bình thường điên mới như này. Chẹp, tình yêu cho con người ta một sức mạnh không thể cưỡng nổi. Chả trách trong mắt người không yêu thì những kẻ yêu nhau chính là những bệnh nhân tâm thần dạng nhẹ.
Đến nhà cũng gần 7h. Việc đầu tiên là hồi hộp mở bông hồng ra xem cơ thể em nó đã tàn tạ hay chưa. Rất may là em nó không hề hấn gì, vẫn đủ cánh và không dập nát tả tơi như thân chủ của nó.
Ăn vội bát cơm, diện bộ cánh mới và hăm hở đến nhà nàng. Từ sáng tới giờ không liên lạc, cốt để gây thêm cảm giác phập phồng cho nàng. Mưa vẫn rơi đều đều. Giờ này nàng đang ngồi bên cửa sổ ngắm mưa và ngóng mình?? Trời, hình ảnh này đẹp đấy. Cầu trời mưa to hơn, áo quần sẽ ướt lướt thướt, tóc tai sũng nước, mình sẽ đứng bên bờ dậu khẽ gọi tên nàng. ” Tôi chỉ là người khách qua đường không quen biết, xin tặng nàng bông hoa để tỏ lòng ngưỡng mộ ” – nói xong câu đó rồi quay mặt bước đi, mất hút trong màn sương dày đặc…Ối, pha này mới là pờ rồ này. Nhưng có lẽ hơi hơi hâm hấp thì phải
Đến gần ngõ nhà nàng, ngó vào xem tình hình như nào. Lạ thật, chả thấy biểu hiện gì của một đám sinh nhật cả. Nhà vắng vẻ như ngày thường, bên giường bố nàng vẫn bận quần ngố bắt chân chữ ngũ xem ti vi.
Vào nhà, ngồi một lát, mẹ nàng bê *a trầu ra, bảo ” Con ướt hết rồi tề, làm miếng trầu cho đỡ lạnh đi”. Sốt ruột quá bèn cất lời hỏi ” Dạ, em X nhà mình đi đâu chưa về hả bác?”. Mẹ nàng ” À, hắn đi với mấy đứa bạn, chắc sắp về rồi cũng nên…”.
Thất vọng tràn trề. Cũng may lúc dừng xe ở ngõ đã kịp ém bông hoa vào lùm cây chè tàu rồi mới vào nhà. Không thì giờ ngồi ê cái mẹt ra.

Bố nàng như thường lệ, sau khi rót nước mời là câu quen thuộc ” Ngoài nhà ông bà khỏe cả chơ con?”. Dạ, khỏe cả ạ. Hờ, rất khỏe ạ, nhưng con thì đang không được khỏe. Cục tức nó đang chặn họng con nè bác! Con đội mưa đội gió đi đêm về hôm ngót 60 cây số, giờ thì ngồi trơ mắt ếch ra xem quảng cáo hết gạch men pờ rai mơ đến trà thảo mộc Đốc tờ Thanh nọng trong ngừi….hu hu…đúng là không nọng trong ngừi mới lạ…
Như mọi người đã biết, kịch bản cho một buổi hò hẹn lãng mạn như trong phim HQ – nhân ngày sinh nhật nàng, cho đến giờ phút ấy có vẻ như đang sụp đổ.
Mưa ngớt hẳn, bố nàng chắc thấy tôi ngồi chờ sợ sốt ruột bèn dẫn ra chuồng hươu xem một chú hươu đực đang nhú lộc. Tôi lò dò đi theo, muỗi vo ve đông như quân Nguyên. Sau một hồi nghe cụ kể vụ hươu hiếc, tôi gật đầu ừ à, vâng dạ như bổ củi nhưng …chả thấm được mấy. Sợ cụ phát hiện ra mình không tập trung nghe giảng bài, nên thi thoảng cũng phải tò mò hỏi han kỹ thuật nuôi niếc như đúng rồi. Hỏi xong, nghe trả lời, lại gật gật ra cái điều ta đây ham học hỏi, yêu nghề lắm không bằng. Híc, may mà trong bóng tối nên bố nàng không thấy vẻ mặt đực ra như ngỗng…của mình…Gần 9 giờ thì nàng về. Đi cùng còn có mấy chú bạn trai. Chú nào chú nấy tóc tai keo kiếc dựng đứng, nhìn rất đúng chất play boy làng.
Nàng thấy tôi liền chào :

– Eng đến lâu chưa ạ?

– Cũng một lát rồi.

– Bọn em cũng vừa đi ngoài Phố về nì, gặp mưa nên mãi mới về được.

– Anh tưởng hôm nay sinh nhật em?

– Dạ, mấy người rủ đi cà phê mà…À ra là vậy. Nàng chắc chắn biết mình sẽ đến, nhưng lại đi với mấy thằng tóc điện giật kia mới kinh. Tôi vẫn giữ vẻ bình thản hết sức. Giờ mà lộ cái mặt sưng sỉa, hay phọt ra mấy câu bức xúc thì chẳng khác chi cho bọn kia một cơ hội quý báu để dìm hàng.

Ông mày chả dại ( mặc dù xét về lý thì ông mày có quyền hỏi cho ra nhẽ vì sao và tại sao đi với zai khác mà không thèm …thông báo về tổng đài?”
Trong nhà, bọn kia đang chí chóe đùa nhau, mồm không ngớt phun vỏ hạt dưa như mưa. E’o mịe, ghét nhất con trai nhằn hạt dưa. Nhìn ái ẩm bỏ cha.
– Eng ngồi uống nước ạ…
Nàng lí nhí mời, mắt không rời cái đt nửa giây. Mấy chú playboy nhìn tôi lạ lẫm.
– Mấy em đi chơi về à? Gớm, mưa to quá hey`…Tôi khai đao. Thái độ hòa nhã và chủ động như…chủ nhà. Một chú:

– Ừ mưa kinh thật, eng cũng ở ngoài nớ vô à?
Rồi thì kéo ghế chuyện trò vớ vẩn. Nàng đi đi lại lại, điện thoại kêu không ngừng nghỉ trên tay. Chốc chốc lại ” A lô, ai đó hè? Eng mô? Eng x ạ….hi hi…lâu răng rồi eng?…”.

Thi thoảng hình như có những cuộc gọi ” đặc biệt ” quá, nàng phải chạy ra góc vườn để nói chuyện cho… tự nhiên.
Thú thật là tôi ngồi đấy mà ức lòi pha. Cái kiểu này chả lạ gì nữa. Anh nào cũng à ơi, anh nào cũng tiếp đón theo lối sợ mất khách.
Tôi chua chát nghĩ tới bông hồng vẫn nằm chỏng chơ trong bụi rậm.
Khi buồn chán, hãy nhìn vào mặt tốt, mặt tích cực nhất của cuộc sống để thấy đời còn chưa đến nỗi vứt đi.

Vừa ngầm dặn lòng câu trên xong thì vô tình quay mặt ra đường, bắt gặp ngay khuôn mặt nhàu nhò của 2 con mẹ hàng xóm mình ghét. Hai mụ này hình như chuyện nhà ai cũng biết. Mắt ti hí, cái miệng dẩu ra rất đúng kiểu người lắm chuyện.
Đời là thế đấy. Buồn ơi là sầu, chỉ muốn đi đây đi đó, nhìn biển nhìn sông. Ngắm hoa và thưởng nguyệt cho vợi chút muộn phiền. Thế mà nhìn đâu cũng thấy u ám những gương mặt không muốn gặp, những chuyện tầm phào tẻ nhạt. Cuộc sống dậm chân, tù túng và lặng ngắt như ao bèo…Những người tâm hồn mộc mạc, đơn sơ có lẽ cũng có cái sướng của họ. Như cái thằng tóc vàng đầu ngõ nhà mình chẳng hạn.

Niềm vui đến với nó quá dễ.

Đơn giản là trúng con lô 2 nháy. Lúc đó nó sẽ nhảy loi choi rồi ” vỡ òa” trong hạnh phúc tưởng như bất tận.

Hoặc lừa ai được mấy trăm ngàn, làm quả đầu mới rồi hẹn được con bé nào đấy tóc cũng vàng vàng như nó đi loanh quanh khắp thị trấn.
Hôm nọ nói chuyện với ex, em ơi anh, anh chết sầu ở cái xó này mất thôi em à. Nàng phì cười ” Em biết rồi, vì em cũng ở quê anh gần một tuần nên em hiểu cảm giác của anh. Em chả làm gì được cho anh cũng không khuyên anh được vì anh là người từng trải, nếu làm gì để thấy thoải mái hơn thì chắc anh đã cố làm rồi, phải không?”.
Ex lo cho mình. Kể chuyện con gái ở đây ( những người mình từng biết, từng tiếp xúc) cho nàng nghe, nàng chép miệng ” Đành phải học cánh chấp nhận thôi. Như em khi mới xa anh cũng vậy, có lúc em đã nghĩ mình không thể đi tiếp được nữa, vậy mà…”.
Hôm nay trời rất mát. Có lẽ vẫn còn ảnh hưởng từ cơn bão số 2.

Khi cơn bão đi qua sao trời đất bình yên đến vậy?

Còn ta? Bão lòng đến bao giờ mới thôi ngừng thổi??

Mưa ngâu.

Những cơn mưa cuối cùng của một mùa hạ oi bức, ngột ngạt đã đến.
Tôi yêu thứ mưa mà mọi người vẫn gọi là mưa ngâu này. Ào ạt, sôi nổi, mạnh mẽ đầy cá tính.
Nó không dai dẳng, u ám và lạnh lẽo như mưa dầm mùa đông.

Không thầm thì, yếu ớt, trách móc như mưa bụi mỗi độ xuân về.

Mưa ngâu, kiểu mưa Sài Gòn. Ồn ã nhưng nhanh dứt, giống một người nổi cơn thịnh nộ trong chốc lát nhưng xong rồi là thôi.

Và cũng giống tình yêu mà tôi thích: Cuồng nhiệt, mạnh mẽ và hết mình, tưởng như không lấy được nhau sẽ…chết ( nhưng rồi có ai chết được đâu).

Ôi những cơn mưa chiều sao khiến lòng ta bối rối quá chừng….

…Có vẻ như sang thu rồi thì phải. Có những điều mà trong cuộc sống dù giỏi tưởng tưởng đến mấy cũng không nghĩ nó sẽ diễn ra.

Chuyện về chàng bánh mật của nàng là một ví dụ. Cái hôm chàng bỏ về trong đêm ở nhà nàng, như tôi đã kể, hình ảnh ấy khiến tôi vừa có chút vênh vang của kẻ thắng trận, nhưng lại vừa thương cảm cho chàng.
Tôi bảo với nàng ngay hôm ấy ” Thằng ku này ngoan đấy, phải thằng khác kiểu gì tí nữa anh về nó cũng chặn đường oánh cho một trận tơi bời”.

Nàng cười ” Eng đừng vội khen, lát hắn kêu hội xử lý eng cụng nên đó, hi hi”. Tôi bảo ” Không, nhìn mắt nó anh biết nó không làm trò ấy đâu. Nhưng nếu điên lên nó làm thật thì cũng ko đến nỗi dở lắm, sau này còn có chuyện cho em kể với con cháu, rằng ngày xưa vì yêu tao mà bố chúng mày được trai làng tẩm quất miễn phí đấy. Cũng tại tao…đẹp quá nên mới thế”. Nàng đấm lưng tôi thùm thụp, thôi anh đừng nói nữa, em cười đau cả bụng rồi nè…Cách đó ít hôm, một buổi trưa đt bỗng đổ chuông, số lạ hoắc. Cũng định lờ đi vì nhìn dãy số đầu 016 đã chán xừ nó rồi. ” A lô…”. Đầu bên kia ” A lô, eng có phải eng N. không hè?”. Bực cả mình, éo +++, gọi cho người ta không xưng tên, chưa chi đã hỏi dò. ” Ờ, ai thế?”. ” Có phải eng N, nhà ở khối 30 không?”. Bố cái thằng hấp này nữa, có gì thì nói nhanh mợ mày đi, lằng nhằng, ” Ờ, chú nào đấy? Hỏi gì anh hả?”. Bên kia vẫn ấm ớ như ngậm hột vải, cái giọng khê khê của ông già nghiện thuốc lào 40 năm ” Tui muốn gặp eng…nói chuyện ni một tí…gặp tí thôi…Tui là người gặp eng ở nhà X túi bựa nớ tề…”Á à…Té ra là ku bánh mật. Trong đầu tôi đã kịp hình dung ra kịch bản tiếp theo. Nhưng thôi, kệ mịe chú, ek quan tâm. ” Uh, nhớ rồi. Có việc gì không bạn? Nếu cần thì cứ đến thẳng chỗ tôi làm cũng được”. Bánh mật ” Thôi eng ạ, eng có thể vô chỗ quán Cây ổi giừ luôn được không?”. Hờ, định điệu hổ ly sơn, kêu anh mày vô đó rồi mần thịt anh chắc? Rồi ngày mai báo Dân trí chấm còm giật ngay quả tít ” Hương Sơn: Trai làng oánh nhau vỡ đầu vì ghen”, cái ảnh mình nằm viện với quả thủ cấp quấn băng trắng toát, bên dưới là chú thích : Nạn nhân N. bị táng bêu đầu đang điều trị.

Khi ấy thì nổi ghê nhỉ?
” Có gì mà phải nói chuyện hả bạn?” Vẫn giả vờ tử tế với chàng xem sao. ” Thì eng cứ vô nà, eng em mềnh uống cốc nước, trao đổi tí thôi…vô eng nha?”. Hãi với chú mày quá, làm cứ như thân quen lâu ngày ko gặp nhau ấy. Mà anh thì có chuyện đek gì nói với chú…
Thằng ku này ghen, chắc rồi. Dở hơi, đàn ông con trai mà phải làm cái trò thậm thụt cửa sau, có gì khúc mắc sao ko tìm gái mà hỏi. Gặp anh mày thì giải quyết đựoc cái vẹo gì?
Nhưng thôi, chú đã thích mặc váy thì anh cho diện váy xúng xính một thể. Anh ko gặp chú lại tưởng anh sợ chú thì ôi. Éo +++, tự nhiên lại có người rủ cà phê ( chắc là miễn phí, ai mời người ấy trả mà lị), chỉ tiếc nó là đực rựa mới đau em. 2 thằng đực rựa ngồi với nhau, nói về một đứa con gái, ặc, chuối cả nải!
” Thế này bạn ạ, giờ tôi đang bận chút việc ( việc quái gì, bận ngủ thì có), có gì để chiều tôi nhắn tin lại nhá!”.

” Rứa ạ, khoảng mấy giờ chiều eng đến đó dc thì báo cho tui biết nha…rứa eng nha…tút tút tút…”.
Cú  lúa với thằng này quá, úp úp mở mở. Giỏi thì xông vào mà …húp. Làm như anh lẻn vào bếp đánh thó lọ mỡ nhà chú ko bằng. Thôi, phải gọi cho nàng xem nàng trình bày vụ này như nào đã. Nếu nàng cũng ấm ớ luôn thì anh sẽ xếp nàng vào cùng 1 phe với bánh mật. Thích ăn bánh mật thì cứ ấm ớ nhá!
– Em à.

– Dạ, ăn chưa eng?

– Sắp ngủ trưa rồi, ăn gì giờ này nữa. Anh bảo này…
– Chi eng? Có chuyện chi rứa ạ?

– Lúc nãy tự nhiên anh nhận đc quả đt, của cái thằng bánh mật…
– Ui chà…răng hắn biết số eng hè? Gọi nói chi rứa eng?

– Chịu, nó tìm số anh lúc nào chẳng ra. Nó hẹn gặp anh tới quán x nói chuyện…
– Rứa à…À, em quên kể với eng là hôm qua hắn gọi điện thoại vào máy bàn cho bố em. Bảo là bác cho dừng ngay chuyện của em với eng lại giúp hắn, vì hắn đến trước và đến từ rất lâu rồi.., Còn eng thì mới quen em…
– Uh, kệ nó. Thế ý em bây giờ là sao?

– Sao là sao chớ? Em có yêu hắn mô mà hỏi em
– Uh, nhưng lại …ăn bánh của nó, nhỉ. Giờ anh đi…đổ vỏ cho em đây.

– Hi hi…rứa eng định gặp ko ạ? Em sợ hắn gây sự với eng đó.

– Chưa biết dc, nếu lúc nữa thèm cà phê thì đi. Thôi anh ngủ đây, thế nhé..chap 10Giời ạ, nằm trên giường nghe đủ các thể loại nhạc mà vẫn ko ngủ được.

Chuyển từ pop, rock, nhạc trẻ, nhạc vàng, chốt hạ bằng tuồng chèo, cải lương các kiểu…mà mắt vẫn tỉnh như bà già.

Nghĩ mãi, cuối cùng sực nhớ hồi tối ngồi cà phê với ku em. Lâu ko uống cà phê có khác, tỉnh táo vào lúc nửa đêm như này, loanh quanh chả biết giờ nên làm gì…cho phải đạo?
Mò vào mấy diễn đàn của bọn trẻ, thấy hoa cả mắt. Chữ ký xanh đỏ nhấp nháy những câu sến sịa, nick loằng ngoằng toàn ký hiệu rối tinh, post nào cũng cụt ngủn dăm chữ xì tin, chả hiểu ngô khoai gì…Đành phải mò ra.
Không hiểu do mình ” già ” rồi, ko hấp thụ nổi, hay bọn trẻ bây giờ hời hợt quá?

Ồ….!!! Vừa nói chuyện với Ex qua điện thoại, mặc dù đã làm chai bia hạ nhiệt cảm xúc nhưng giờ vẫn run run.

Nghe chuông đt, ngó vội, thấy số lạ đã định lờ đi vì đang mải xem lại mấy bức ảnh mới chụp choạch hôm qua. Nghĩ thế nào lại bấm Ok.
– Alo…
– Cho hỏi đây có phải số máy anh N ko ạ?

– Đúng rồi, N đây.

– Hi hi…nhận ra giọng ai nữa ko?

– À….khó lắm…nghe qua điện thoại khó biết lắm…
– Anh vẫn khỏe chứ? Bố mẹ và gia đình anh như thế nào ạ?
Giật mình. Lẽ nào lại là nàng. Thôi chết rồi, giọng quen quá, ai vào đây nữa…Tim nhảy từ 68 nhịp/phút lên 128 nhịp/phút trong vòng 3,77 giây.

Quái nhỉ, ai cho nàng số mình nhỉ? Hay là ku em trai nàng cho???
– Hình như là…em à?

– Em nào mà em? Chắc anh vẫn lắm em nhỉ? hi hi…
– Mai ngố chứ còn ai nữa! Bất ngờ quá….

– Ấy chà, vẫn nhớ biệt danh ngố của người ta à? Anh như nào rồi ạ? Vợ con gì chưa?

– Chưa em ạ, suýt nữa thì có, nhưng giờ thì thôi rồi. Em đang ở đâu đấy? Có gì mới kể anh nghe đi.

– Em đang ở rất gần chỗ anh, ở Vinh. Em và con bạn vào Vinh có chút việc mà, vào sáng nay cơ nhưng công chuyện lu bu quá nên ko gọi cho anh được.

– Ai cho em số anh thế? Thằng T à?

– Uh thằng T cho, số cũ anh vứt lâu rồi còn gì. À mà sao lại là suýt nữa cưới vợ, suýt là sao?

– Uh…thì cũng đã xác định lấy rồi, nhưng….sau đó xét lại…
– Híc, thấy nó ko bằng em à?..hi hi…
– Ko xét cái đó, mà là …biết nói thế nào cho em rõ nhỉ?Thôi cứ cho là ko hợp đi…
– Em đoán ra rồi đấy!

– Anh cũng nghĩ là em biết mà, xưa nay có gì về anh mà giấu nổi em đâu.

– Thôi anh ạ, thì cứ coi như mình tìm một người bạn cho nó dễ, chứ giờ mà cứ nghĩ tìm một người yêu và hiểu mình thì biết bao giờ mới gặp? Và tìm ở đâu ra?

– Uh, kệ nó đi.

– Kệ gì, em lo cho anh.

– Anh biết chứ.

– Nhiều khi em….mà thôi, em không muốn nhắc nữa. Anh chỉ cần biết có nhiều thứ mà chỉ khi xuống mồ rồi em mới quên được…
– Chồng em vẫn ở chỗ cũ chứ?

– Vâng, mà em bảo…
– Gì em?

– Mai anh xuống Vinh được ko? E gặp anh một chút…
– Uh, buổi sáng nhé?

– Vâng. tối bọn em cũng về HN rồi. Mà đừng nói cho bố mẹ anh biết nhá.

– Rồi, anh tò mò ko biết dạo này trông em thế nào.

– Hì, sắp thành người vuông rồi đấy. Anh chăm thua chồng em…
– Vậy à….Thôi có gì sáng mai gặp nói chuyện nha. Anh có khách rồi.

– Vâng, em tắt máy đây.
Ngồi ngẩn một lúc. Không phải vì nhớ quá, mà vì cảm xúc lẫn lộn một mớ rối mù…
Có ko ít người pm hỏi ” Sao anh nặng lòng với ex thế?”. Tôi chưa tiện giải thích, vì đó là cả một câu chuyện dài.

Phàm khi người ta đã chia tay thì những kỉ niệm buồn, khổ luôn được nhớ tới sâu sắc nhất chứ không phải là những giây phút hạnh phúc bên nhau. Ngày quen nàng, tôi mới trải qua những ngày tháng khó khăn, cực nhọc nhất của cuộc sống lông bông mà lũ mới ra trường thường dính phải.
Ra trường, thường được mặc định như chim đã đủ lông, cánh, có thể tự kiếm tiền nuôi bản thân mình. Nhưng hồi đó công việc ko thuận lợi, làm nơi này chán lại bỏ, rồi lại nhảy hết việc này sang việc khác. Thu nhập chỉ đủ trả tiền nhà và sinh hoạt một cách kham khổ.

Thế rồi cũng có khi tiền nó bỏ mình đi đâu mất. Vay mượn mãi cũng ngại, chả lẽ lại xin tiền nhà như hồi sinh viên?

Hết xiền, tôi và thằng bạn người Thái Nguyên nghĩ ra đủ kế để kiếm cái cho vào bụng.

Hồi đó ở trọ ven sông Tô Lịch, chỗ chợ Kim Giang đi xuống mạn cầu Bươu ( Thanh Trì ). Vùng này chủ yếu dân làm nông, trồng rau màu và hoa. 2 bên sông Tô khi ấy dày đặc toàn rau cải cúc, su hào, bắp cải và hành, tỏi…Đói vêu mõm, 2 thằng bèn xoay sang nhổ trộm rau củ về luộc ăn thay cơm. Đêm nào cũng thế, cứ rình dân làng tắt điện đi ngủ là 2 con ma đói lẻn ra bờ sông tác nghiệp. Trời mùa đông rét buốt, nhưng kệ, cứ quần đùi cởi trần nhảy qua mương nước hì hục vặt cải cúc, su hào…
Vặt chừng mỗi đứa 1 ôm to thì chui qua hàng rào của một vườn hoa, chỗ này có cái giếng nước bỏ hoang, rửa qua loa lấy lệ rồi mang về phòng trọ chế biến. Chế khỉ gì đâu, tống tất cả đống rau củ ấy vào nồi, bật bếp dầu lên đun sôi rồi đưa xuống gắp chấm với bột gia vị. Ăn rau nhiều về sau da xanh éo như con cá chép om dưa. Nhưng công nhận cải cúc luộc chấm gia vị rất ngọt, thi thoảng đá cả củ su hào non. Cũng ngọt lắm. Ăn xong mồ hôi túa ra như xông hơi, bụng ễnh toàn rau là rau. Sau này hễ thấy ai nấu cải cúc, ngửi cái mùi thôi là nao nao cảm giác buồn nôn…
Giữa lúc ” chạy ăn từng bữa toát mồ hôi” như rứa thì một nàng tiên xuất hiện. Nàng là ex bây giờ của tôi…
Tôi gặp nàng ở nhà bạn nàng, hôm đó sinh nhật sinh nhẽo nên mấy thằng ép tôi góp tí văn nghệ cho nó máu. Có chút men, nổi hứng túm quả ghi ta làm ngay bài Tuổi hồng thơ ngây. Ặc, giọng men có khác, chả ngại ngùng gì. Hát xong được vỗ tay ầm ầm như vừa ghi bàn thắng vàng. ” Tiếp đê ông ơi! Tiếp đê!!!”. Tôi bảo thôi mệt rồi, để…hôm khác. Hờ, trong sự nghiệp đánh đàn thì thú thực đấy cũng là bài tủ duy nhất mà tôi biết tỉa. Chứ cho vàng tôi cũng chả chơi nổi bài thứ 2.

Hát mặc dù gào như vịt đực, nhưng vẫn được nàng bóc cam nhỏ nhẹ mời ” Anh ăn cho mát cổ rùi….hát tiếp nha anh?” làm thằng bé vừa phê vừa ngượng, ” Thui, để hôm nào anh hát cho em nghe nhé. Vì anh rất thích có người bóc cam cho mình mà”…Đó là khởi đầu của mối tình dang dở về sau…Như đã hứa, đoạn sau đây xin kể lại cuộc *ng độ với ex vào sáng hôm kia. Đó cũng là lần chạm trán đầu tiên sau 3 năm kể từ ngày diễn ra ” cuộc chia ly màu đỏ”…
Cái đêm mà nàng bất ngờ gọi điện tôi ko sao ngủ yên, dù ko làm tí cà phê nào. Cảm xúc lẫn lộn giữa vui và buồn; hồi hộp vì chẳng biết vì sao mình hồi hộp. Một người từng như là máu thịt của mình giờ đây gặp nhau mà khách sáo như kẻ qua đường, hỏi làm sao ko khỏi đau lòng?
Buổi sáng thức dậy bởi một âm chuông tin nhắn. Mắt nhắm mắt mở vớ cái đt, lòng khe khẽ vui vì đoán là tin của nàng. Hờ, vẫn biết giờ chả là gì của nhau nữa nhưng sao háo hức lạ lùng khi bấm bấm bàn phím đọc tin nhắn. Xem nào, còn chút tình cảm nào vấn vương nữa ko nào. Màn hình hiện ra đầy chữ:
” Dịch vụ soi cầu lô – đề chính xác nhất. Bạn muốn biết cặp số nào đẹp nhất hôm nay? Hãy nhanh tay soạn tin nhắn theo cú pháp LOC [mã tỉnh] gửi đến Tổng đài 6375. Cứ có kết quả là tin nhắn về”Mẹ kiếp, thằng tổng đài này chơi được đấy. Phục nhất là ko hiểu tại sao nó biết mình đang nóng lòng đợi tin nhắn của một ai đó vào đúng giờ này, để chơi xỏ?
Vứt cái đt xuống góc giường, trở dậy đánh răng rửa mẹt, ăn sáng để đi Vinh. Hôm nay ko biết nên mặc cái gì nhỉ? Để nàng thấy ta còn phong độ sau chừng ấy năm vắng nàng có lẽ hơi khó khăn đây ( nếu nàng chép miệng ” uầy, trông hắn vẫn ngon nhể, tiếc là mình đã để mất hắn” thì càng hay, ai lại phú quý giật lùi bao giờ?)
8h. Trời nắng nhẹ, gió thổi liu hiu mát lạnh, đường 8 rộn ràng xe cộ. Bỗng nhiên thấy vui vui như lần đầu hò hẹn…
Uhm, vừa bon bon trên đường vừa nghe ” Cá sấu ghi nê” thật tuyệt. Không ngờ cái ẻm hoa hậu Thùy Lâm hồi bé lại hát hay thế, à tên hồi nhỏ lại là Thùy Trang. Tên đẹp vậy mà vẫn còn sửa lại là sao? Cái bài dân ca Bungari này giai điệu miễn chê, nghe chỉ muốn lắc lắc mãi cái đầu…Qua đoạn Nầm đường nhão nhoét bùn, +++ cái bọn Tập đoàn Xuân Thành làm ăn tệ quá, xe chở đất kiêm luôn cả tạo bùn thì phải, dân tình chửi mãi dek thèm nghe.
Đến gần cầu Bến Thủy thì dừng lại. Phải gọi cho nàng để còn biết hẹn nhau ở đâu. ” Em ạ, đang ở đâu đấy?”. Nàng ” Anh xuống tới nơi chưa? Em đang dán điện thoại ở đường Minh Khai anh ạ. Anh tới đó nhé, em chờ…à mà cái chỗ gần quán cà phê Ý Lan ấy”. ” Uh, anh sắp tới nơi rồi, em đợi nhé”.
Tự nhiên nghe giọng mình hụt cả hơi, lởm thật.
Tới đường Minh Khai, ngó nghiêng một lúc mà ko thấy nàng đâu. Bèn cho xe tấp vào vỉa hè trước quán Ý Lan. Chợt giọng con gái í ới từ trong quán ” Anh ơi…”. Liếc vào thì hóa ra nàng. Ồ, khuôn mặt vẫn ko thể lẫn được, nụ cười quen thuộc quá chừng. Nàng béo lên rõ quá.
Cho xe vào. Bàn của nàng ngay cạnh lối đi, bên cạnh hình như là cô bạn làm cùng thì phải.
– Hi hi, tưởng anh cho leo cây.

– Bạn em đi cùng hả?

Nàng chỉ tay về người kia, èo xinh ghê.

– Da, đây là T. làm với em. Còn đây là anh N. bạn tớ hồi ĐH ( chỉ sang tôi). À mà uống gì để em gọi anh? Hay vẫn bia chai Hà Nội? hi hi…
– Uh, em vẫn nhớ nhỉ. Thế em thì vẫn cam vắt không đường không đá chứ?

– Hì, không ạ. Em chuyển sang xoài lâu rồi…Nói chung là trò chuyện rất khách sáo, cơ bản vì có cô bạn xinh đẹp kia ngồi cạnh nữa. Hỏi han linh tinh mãi, chợt tôi vô tình ngó xuống ống quần. Khỉ thật, toàn bùn là bùn. Phía dưới thì bùn bắn, cả đôi giày bóng loáng hồi sáng cũng lem luốc vết bùn khô, còn từ đầu gối hất ngược lại đầy bụi bám vàng khè như bột nghệ. Trời ạ, ngại với nàng thì ít, ngại với bạn nàng thì nhiều. Trông bộ dạng mình thật tồi tệ, giống mới đi chăn vịt về hơn là đi gặp tình nhân cũ, hu hu…Còn đâu là hình tượng đẹp nữa chứ???
Ngồi chừng 30p thì bạn nàng ( cô nàng này rất hay liếc trộm giai nhá) cáo đi có việc. He he, ý tứ gớm. Chắc đã dc nàng nhà mềnh phím trước rồi…Sau khi bạn nàng rời quán thì chỉ còn 2 đứa ngồi đối diện với nhau. Nàng chợt đứng lên xoay ghế chuyển sang ngồi cạnh tôi. Nhấp ngụm bia nhỏ, môi chép chép đúng như những ngày đầu yêu nhau nàng vẫn làm thế. Tôi thích cái chép miệng của nàng, nhìn ngộ và duyên lạ lùng, sau này thấy em nào làm tương tự tôi lại nhớ tới nàng nhiều hơn.
“Anh đen đi nhiều nhỉ!”. Nàng nhìn tôi chăm chú.

Tôi bối rối gãi gãi đầu ” Uhm, về quê gió Lào mà lại, người không khô là may rồi…”
” Anh còn đá bóng không?”. Hờ, nàng vẫn nhớ tôi là một con nghiện bóng đá nhỉ. Hồi ở HN, thi thoảng đá bóng về tôi thường mang khi thì cái ngón chân bật móng, khi thì quả đầu gối toe toét máu…về cho nàng băng bó và…nhăn nhó.
” Vẫn em ạ. Nhưng mỗi chiều tối xách giày trở về ko còn ai đứng chờ ở cửa để soi chân mình xem có thêm được vết thương nào ko, hi hi…”. Nàng cười bảo, thì lấy vợ đi, vợ ko muốn lấy còn than thở gì nữa.

Lại *ng vào nỗi đau của nhau rồi đấy! Tôi xị giọng ” Em mà cũng nói thế thì chả trách ko ai hiểu anh”. Nhún vai rất nhẹ, nàng bảo ” Em đùa thôi, em biết tính anh chứ. Nhưng mà….rồi cũng phải 9 bỏ làm 10 đi anh ạ. Em vẫn lo cho anh lắm…” Nói tới đây mắt nàng trĩu xuống, có chút bối rối thoáng qua…
” Kệ anh đi. Cứ kệ anh!” Tôi bất cần.

Nàng lắc đầu ” Có những điều anh ko hiểu được đâu…Anh cũng ko thể trách em với những gì đã qua…( nhấp ngụm nước )…hồi đó em buộc phải quyết định tương lai của em…mà khi đó anh cũng đã nghĩ tới tương lai của 2 đứa gì đâu…em bế tắc, chán nản nên em…phải tìm lối đi cho em …”.
” Thôi, đừng nhắc nữa. Anh ko oán giận, cũng ko trách em đâu. Em yên tâm đi!” Tự nhiên ko hiểu sao tôi lại phọt ra những lời chua chát này. Nó như mũi tên được bắn ra ko chủ đích, tôi nói cho tôi hơn là để nàng thêm đau lòng.
” Cuộc sống của anh bây giờ thế nào?”. Nàng vẫn nhìn tôi chăm chú. Ko kiểm soát được cảm xúc, tôi chép miệng: ” Chả sao cả. Chán, ko hứng thú với bất cứ điều gì, nhiều lúc nghĩ sống tiếp cũng được mà ko thì cũng chả sao, vì thấy nó nhạt…”
Bất giác nàng nắm tay tôi bằng 2 bàn tay ” Em hiểu…anh vẫn vậy mà. Cả cuộc đời mình sẽ ko có ai hiểu anh như em đâu, em tin chắc như thế…Giờ em cũng ko biết nói gì, làm gì cho anh nữa…”Dở thật. Nàng làm mình khó xử quá…Quán cà phê lúc này rất đông người. Người lạ cả thôi, nhưng sao vẫn thấy ngại ngại khi tay nàng nắm chặt tay tôi. May lúc ấy có tờ báo thể thao trên bàn, tôi liền giả vờ vô tình để nó lên đùi, che luôn cái nắm tay đầy tình thương mến thương kia.
” Con bé kia với anh thế nào rồi? Có định gì gì không hay lại….?” Nàng uể oải hỏi.

” Em nghe thằng T. kể à?”
” Vầng, nó bảo anh N đang yêu một con trẻ lắm, xinh.”
” Đúng đấy. Nhưng có lẽ tèo rồi”. Tôi tỉnh bơ.

” Sao? Mới yêu mà? Kể em nghe nào!”
” Tóm lại là anh ko thấy hợp, mặc dù ban đầu anh có tình cảm thật. Mà thôi, em đừng quan tâm nữa. Anh cũng gần như buông xuôi rồi”.
Nàng thở dài, lúc lắc đầu ” Em lo cho anh lắm….em cũng thấy có lỗi với bố mẹ anh….nhưng em bất lực quá. Bao năm em đã cố quên anh và chỉ muốn nghĩ về gia đình, về chồng em. Nhưng nhiều đêm ở nhà một mình em đã khóc ướt cả gối, sáng tỉnh dậy mắt sưng húp…Vì thế suốt thời gian qua em sợ ko muốn liên lạc với anh nữa…Em chỉ mong anh sớm tìm được một người mà họ có thể khiến em yên tâm hơn khi nghĩ về anh. Một người sẽ làm nốt những dự định dang dở của em…”Tôi nghe hết, nhưng vẫn làm bộ thờ ơ và bất cần trước nàng. Để làm cái quái gì, chính tôi cũng ko hiểu nữa. Hừ, hay tôi sợ sẽ bị nhìn như kẻ đang được ban ơn? Không bao giờ tôi muốn người yêu mình biết rằng tôi đang không ổn, dù tôi có nói ra sự thật ấy đi nữa thì vẫn hy vọng họ đang nghĩ mình nói đùa. Mâu thuẫn một cách lẩm cẩm.

Tóm lại nhiều khi tôi chán chính mình. Nhiều khi tôi thầm rủa mình ” Cho mày chết đi, ai bảo ngu cho lắm vào con ạ!”, nhưng lại ko chịu được khi nghĩ có thể ai đó sắp sửa nghĩ mình ngu.
Gần 10 giờ, tôi bảo anh phải về rồi. Nàng nấn ná lúc lâu rồi nhờ tôi chở về nhà người quen ở đường Lê Hồng Phong. Trên đường, nàng cười toe toét ” Em ôm anh một cái nhá! Được không?”. Tôi cười, em cứ như trẻ con. Nàng bảo, ừ em vẫn trẻ con mà, em ôm 2 giây thôi. Tôi bảo tùy. Nàng đùa ” Hi hi, công dân được làm mọi việc mà pháp luật không cấm nha”. Nhưng chờ mãi chả thấy nàng động tĩnh gì mới đau chứ. Chỉ thấy nàng cọ cọ mũi vào vai tôi hít lấy hít để ” Úi chà, lâu rồi mình ko ngửi cái mùi này, anh vẫn….hôi như trước anh nhở, nhở…hi hi..”…Vòng vèo một lúc, khi sắp tới ngã tư rẽ sang đường Lê Hồng Phong, chợt nàng bảo ” Anh này, ở Vinh thì có món gì đặc sản không?”.

Tôi cười ” Có.”
Nàng háo hức ” Món gì nào? Em về đây 2 hôm rồi mà toàn ăn cơm thôi, đi đâu mà ko được ăn đặc sản của vùng đó thấy thiếu thiếu anh ạ. Món gì hay nhất mà ko phải bánh cu đơ hả anh?”
Trêu nàng ” Món…anh! Ăn hông?”. Nàng cười rung rinh, đấm nhẹ vào lưng tôi ” Hì, cái tính hài hước của anh vẫn thế nhỉ. Còn nhớ hồi xưa anh toàn làm em muốn vỡ bụng vì pha trò nhỉ.”
” Hay anh đưa em đi ăn bánh giò nhá? Ngay gần đây thôi.”
Nàng reo lên thích thú” Ừ ừ, bánh giò đê. Em thích bánh giò lắm!”. Tôi cho xe quay lại cái ngõ nhỏ trong phố gì quên mất tên rồi, chỗ gần bưu điện TP rẽ trái ra đường Quang Trung..

Nãy đang viết dở thì bận tiếp khách, một cô bạn cũ hồi phổ thông đến rủ đi ” họp lớp”. Ẹc, đi những vụ như này mình chỉ có lỗ, bọn chúng chả lại dồn vào hỏi thăm bao giờ cưới, cưới ai…bla bla…thì chết nhục.

Mợ bọn mày nhớ cái mẹt ông đấy, hôm nào cua được em xinh xinh, ông dắt đến show hàng cho mà thèm cả lũ.

Mà thui, tập trung chuyên môn nào…Ghé vào cái hàng bánh giò ấy thì quán nó nghỉ mất. Loay hoay mãi chưa kịp xử lý thế nào thì nàng đã lên tiếng ” Thôi mình kiếm chỗ nào hay hay ăn tạm cái gì cũng được anh ạ, em đói”. Uhm, vậy cũng được. Cơ mà ở Vinh thì tôi mù tịt quán sá, đành dong xe chầm chậm, vòng vèo khắp để tìm cái nhà hàng nào hợp mắt.
Xuôi mãi theo đường xuống Cửa Lò, gió biển thổi *g lộng, hai bên đường là đồng ruộng xanh um, cảm giác rất dễ chịu. ” Giá cứ đi mãi như này thì thích nhỉ! Không cần dừng lại nữa” Tôi thì thầm như sắp sửa tán gái. Nàng dựa người vào sát lưng tôi. Im lặng. Tóc vờn bối rối trong gió. Xe vẫn chạy chầm chậm. Không biết nó đi đâu nữa..
Rồi cũng phải dừng lại thôi. Bên kia đường có quán lẩu hải sản, hỏi nàng em ăn lẩu nhé, nàng bảo ăn gì cũng được. Vậy thì vào tạm chỗ này.
Gọi 2 chai Ken, trong lúc nàng rót bia thì tôi tranh thủ ra chỗ vòi nước rửa chân tay. Lúc vào ống quần vẫn xắn cao, nàng nhìn nhìn rồi tỉnh bơ ” Uầy, chộc cúi của anh bị mần dăng dứa?”. Ẹc, chết cười mất thôi. Vẫn nhớ cách nhái giọng Hà Tịnh của ta hử? Chả là hồi xưa vẫn hay dạy tiếng quê mềnh cho nàng. Nàng vẫn bảo phát âm giọng Nghệ khổ hơn luyện đọc tiếng Pháp. Hờ, nghe gái Bắc ngô nghê nhại chi mô răng rứa, sân là cươi, hạt mít là óc mít, cân ga nu là con gà nâu…mà bò lăn ra cười. Tôi bảo, còn hơn cái giọng Thái Nguyên bảo thì nói bẩu, toàn thì nói là tuyền, sợ lại nói là hốt…của em nhá!
” Lại đá bóng rồi đúng hông? Đá chi mà bổ tróc cả chộc cúi a dứa khung biết!” Nhìn cái mỏ nàng uốn éo, mắt chớp chớp tỉnh bơ, tôi cười trào cả nước mắt. Ngộ nghĩnh, đáng yêu chết đi được!
Ngồi 888 mãi ko chán. Chuyện cũ từ hồi mới tán nhau vẫn hot nhất. Cả hai cứ đổ thừa rằng hồi đó mình bị tán trước. Tôi bảo ” Thật ra là em tán anh, em đong anh trước. Đứa nào cứ giả vờ vào nhà bạn chơi để ghé vào chỗ tớ nào? Đứa nào bóc cam cho ông xơi hôm sinh nhật thằng X? Lại còn sấn sổ ngồi cạnh mình nữa chứ, không biết ngại gì cả. Dơ thật!” Nàng dứ dứ nắm đấm, cười” Đây ko thèm nhé, thế đứa nào lừa chị đi thăm người ốm rồi vờ vịt kêu đau đầu, rồi nhân lúc chị đang sơ hở bóp đầu cho thì sỗ sàng ôm chị? Đứa nào thế nhỉ? hi hi…”Tôi phản đòn: ” Thôi, tóm lại là…em cố tình tạo sơ hở và cơ hội cho anh lừa tình mình. Việc này giời biết, đất biết, bố em ko biết là được…ok chưa?” Nàng cười ngặt nghẽo, bảo thôi thôi, để em ăn ko vỡ bụng đấy!
Nàng kể, hồi mới yêu anh, em ấn tượng mãi với câu chuyện anh kể cái hôm đến phòng anh nấu chè bưởi í. À, chuyện chị thỏ bông đúng không? Anh hỏi em ” Em nghe xong chuyện này rồi dự đoán xem cuối cùng thỏ bông sinh con màu gì nhé, em dạ vâng ngoan ngoãn.
“Chị Thỏ Bông, có chồng là anh Thỏ Bông… Một hôm chị mải mê đi hái quả nên lạc trong rừng. Đi mãi, chị thấy có ánh đèn xa xa, thì ra đó là nhà của anh Thỏ Đen… Chị hỏi xem đường về nhà mình thì anh Thỏ Đen đáp lại: “Muốn biết , hãy ở lại đây đêm nay”… tèng teng. “Chị Thỏ Bông đành tặc lưỡi ở lại nhà anh Thỏ Đen vì trời cũng đã khuya lắm rồi.
Hôm sau chị lên đường và tiếp tục bị lạc. Đêm xuống, chị lại đến nhà anh Thỏ Nâu, anh thỏ nâu thủng thẳng ” Muốn biết đường về nhà thì hãy ở lại đây đêm nay”. Chị lại tặc lưỡi ở lại. Rồi hôm sau nữa, chị lại lạc đến nhà anh Thỏ Xám. Anh Thỏ Xám trả lời sau khi chị hỏi đường về nhà mình: “Muốn biết, hãy ở lại đây đêm nay”. Chị thỏ nâu lăn tăn một lúc rồi cũng tặc lưỡi…Ba lần, chị Thỏ Bông cũng vì bất đắc dĩ mà phải ở lại. Hôm sau, theo đường anh Thỏ Xám chỉ, chị cũng về đến nhà và gặp Thỏ Bông chồng mình đang đánh răng. Mấy ngày sau, chị thấy cơ thể mình khang khác và chị biết mình đã có mang…Rồi anh quay sang hỏi em ” Thế em có muốn biết cuối cùng thỏ bông sinh con màu gì ko?” Em ngồi đoán mãi ko ra, bèn gật gật đầu, anh nói đi. Anh tỉnh bơ ” Muốn biết hãy ở lại đây đêm nay!” Ối trời, em bò lăn ra cười ngặt nghẽo. Anh thâm thật, hi hi…Hẳn mọi người còn nhớ cuộc điện thoại ” mời uống nước ” của chàng bánh mật ở quán cà phê.

Lúc đó nàng đã cảnh báo rằng có thể có chuyện rắc rối với tôi. Đàn ông khi ghen chắc cũng điên lắm, trên mạng thỉnh thoảng chẳng có vụ đổ máu vì gái là gì?

Nhưng ko hiểu sao tôi chả thèm đề phòng gì. Tôi tin vào khả năng nhìn người của mình hơn là khả năng ” đập chắc” của bản thân, hơ hơ…Mặc đồ xong, chuẩn bị lên xe thì nàng gọi điện ” Răng rồi eng? Eng đã đi chưa?”
Tôi bảo ” Sắp được ăn tiết canh rồi đấy, anh chuẩn bị đi rồi!”. Nàng hỏi ” Nghĩa là răng eng? Hấn mời eng uống chơ có mời eng ăn mô mà nói là tiết canh?”
” Thì kiểu chi nỏ có thằng bể mồm. Anh chuẩn bị lạc rang với húng chó đầy đủ rồi!” Nàng cười to ” Răng eng khi mô cụng đùa được hè. Hay đừng đến eng ạ, em lo…”.
Tôi tắt máy lên xe đi. Tâm trạng trống rỗng…Vào quán, chưa kịp soi thì đã thấy chàng với quả đầu chải ngược, bóng láng, đang ngồi một mình đốt thuốc mù mịt.

” Eng à…!”
” Ờ, chào em. Ngồi lâu chưa em?” Cứ là phải lên giọng đàn anh tử tế trước với chàng. Lời nói tử tế ( hay vờ tử tế) luôn khiến đối phương có cảm giác được tôn trọng. Nếu muốn hỗn cũng phải rụt lại.

” Mới ngồi eng ạ, eng uống chi hè?”
” Để mình gọi cho…”.
Tôi kêu ấm trà và 1 ly cà phê đá. Chàng rút trong túi ao bao Cò mềm mời ” Eng hút thuốc!” Ái chà, quen hút Vina thôi thì cũng cầm điếu, không lại bị ghét cái thái độ cửa trên.

“Bựa ni nóng hè, may không mất điện”. Tôi đưa chuyện cho không khí tự nhiên hơn.

Chàng thả vội hơi thuốc, gật gật như bổ củi ” Nóng khiếp đi được, may có điện…”
Xong phần thời tiết đến phần giao lưu.

Ẹc, chàng hỏi như giọng các cụ hay hỏi mấy thằng đến nhà tán con gái mình ” Eng con thứ mấy trong gia đình? Ông bà khỏe nựa khung eng?” bla bla..
Tôi liên tục trả lời khỏe khỏe em ạ, cụ nhà anh sáng nào cũng chạy bộ từ chợ Phố sang dốc Truông, mỳ tôm lùa một lần 2 gói Hảo Hảo…Chàng cười hề hề, khỏe gớm hey`.
” Tình hình là ri eng ạ…” Chàng mân mê cái thìa, có vẻ sắp vào phần thân bài đây.

” Uh, có chi nói đi em”.

” Em với X. quen nhau cụng lâu rồi…”. Ngập ngừng…” Nói chung bọn em tìm hiểu nhau gần 2 năm…” Giọng chàng tự nhiên lúng búng hẳn.

” Thế à. Cũng lâu rồi chơ hè”. Tôi chêm vào.

” Dạ…cụng có thể nói là lâu eng ạ. Bọn em vẫn đang trong quá trình tìm hiểu mà…”.

” Rứa thì răng em?”. Tôi hỏi lửng lơ.

” Thì…đang chờ thêm thời gian nựa để hiểu nhau…”
” Ờ, việc em thì em cứ làm thôi”. Vẫn làm như không hiểu vấn đề của chàng xem sao.

” Chơ mà…mọi người nói lại với em là..eng…eng…đi X. đúng không?”Suýt nữa thì ko giữ được cái mẹt nghiêm trang khi nghe câu này, may mà phanh lại kịp. Tôi cười nhếch mép rồi bảo ” À, đó là chuyện riêng giữa anh và X. Cái này anh không thích nói đến, em hiểu ý anh chưa?”
Chàng rít hơi cò mềm nhả cái phì, rồi lí nhí cười gượng ” Thì em biết mà. Nhưng so với eng thì em là người đến trước. Eng đi a rưa làm ảnh hưởng đến chuyện bọn em…”Ặc, đến chết cười với chàng quá. Nghe giống như mấy bà mua chuối. Tui nói cho bà biết là buồng chuối nhà nớ tui dặn trước rồi đó nha. Bà đến sau thì cấm được sờ vào chuối tui…” Anh nói này, việc ai nấy làm. Chuyện tình cảm khác chứ có phải mua bán chi mô mà ai đến trước thì được mua trước. Ảnh hưởng hay không anh không cần quan tâm, khi nào chú cho anh xem giấy đăng ký kết hôn với X thì thì anh mới không đến nữa”. Tôi hơi bực mình.
Ngồi nghệt mặt ra một lúc, chàng mới nói lại ” Biết rứa rồi, ai nỏ biết…chơ mà…bọn em đang tìm hiểu tê. Đặt trường hợp của eng, eng nghĩ răng? Eng mà bị ai xen vô thì eng có tức không?”.
Bức xúc rồi đây, giọng chàng run run đầy phẫn nộ.
” Anh thì không muốn gặp chú mô. Vì chuyện này không thuộc nhiệm vụ của anh, có gì khúc mắc sao chú ko gặp X mà giải quyết. Ví dụ giờ anh ko đến nhà X nữa, nhưng X. cứ đến nhà anh thì chú tính sao?”Cú ra đòn quyết định này quả là có hiệu quả. Chàng cúi mặt, bấm bấm điện thoại, thái độ chán hẳn.
Trông chàng khó xử quá, tôi bèn đổi không khí ” Nóng quá hey`, anh em làm chai bia cho mát đi” rồi ko đợi chàng từ chối, tôi gọi bia luôn.
Hơ, rứa là xoay sang chủ đề bia nào ngon nhất, bia nào đắng nhất…rồi anh em cụng ly như lâu rồi mới gặp thằng bạn chăn bò……Chia tay chàng bánh mật, đang đà phởn nên tranh thủ tôi vòng xe vô nhà nàng chơi luôn.
Thú thật là vào thời điểm đó, tôi vẫn nghĩ sẽ cưới nàng. Mặc cho gia đình mình nếu bỏ phiếu biểu quyết thì dễ 99% rơi vào phiếu chống. 1% kia là do tôi tự bỏ phiếu thuận cho mình. Và nếu nhìn kỹ lá phiếu của tôi, chắc chữ ” đồng ý” sẽ được viết vội vàng bằng nét chữ mờ nhạt, yếu ớt…Tôi vẫn bảo với nàng là một mình anh chống lại mafia. Nàng chỉ cười cười rồi bảo ” Em cũng biết là gia đình anh ko thích em rồi. Mỗi lần em đến chơi, mẹ anh toàn tránh mặt em thôi”. Tôi im lặng, ko thanh minh vì sự thật còn hơn những gì nàng được biết về nhà tôi đối với nàng…Lên cái dốc cao, qua vườn chè thì thấy mẹ nàng đang cuốc cỏ. Ồ, nhìn ban ngày mới biết ở đây vườn nhà nào cũng rộng, hình như mỗi nhà được chia một mảnh đồi thì phải.
Nàng đang bóc vỏ ngô dưới nhà bếp. Hơ, đến đột xuất có khác, nàng bận quần cộc chân dài và trắng dã man, làm thằng bé ngẩn người một lúc lâu. ” Ôi eng…!”
” Eng cái chi mà eng, nhà có khách mà ăn mặc khiêu khích thế hử?” Tôi đùa, mặt lạnh tanh. Buông rổ ngô, 2 tay nàng cuống quýt làm động tác che đùi ” Ứ…cứ trêu em…ra ngoài để em thay đồ mồ….ai nhủ đến ko báo trước, hic vô duyên vô dáng!”. Tôi giả bộ tròn xoe mắt, chỉ chỉ vào chân nàng ” Ối, chân em sao kia? Ghẻ à? Chắc là ghẻ rồi, thấy chỗ kia tim tím….”. Nàng đỏ bừng mặt, tay càng che kỹ ” Có mà anh ghẻ thì có. Mô mồ, chỗ mô?”Ngó trước ngó sau ko thấy ai, tôi lại gần ghé vào tai nàng bảo nhỏ ” Hum nào đưa dâu em cứ chơi nguyên quả quần đùi này cho dân tình chỗ anh nó lác mắt lên, hey`”, rồi nhanh tay…véo một phát vào chân nàng. ” Eng tề…mẹ chộ tề…!” Hờ, mẹ đang dưới vườn. Cụ cũng qua thời như này roài, nên tâm lý lắm em yên tâm…Thế rùi…đang định lợi dụng không gian chật hẹp và kín đáo…ôm nhau tẹo…thì bất ngờ lũ chó ngoài sân bỗng sủa loạn cả lên. Mk, phim đang hay thì mất điện.
Hóa ra kẻ …trập cầu dao phá hỏng cảnh phim hấp dẫn của tôi là…bà nội nàng. Bà đội một bó cây ngô trên đầu, lá che hết mặt nên lũ chó ko nhận ra người nhà. Nàng luống cuống đẩy tôi ra rồi lẻn ngay lên gian nhà trên. Tôi vờ vịt cầm bắp ngô bóc dở chạy ra chào bà ạ, bà vẫn khỏe quá, đội được cả bó ngô to thế cơ mà…hì hì…
Trở lại câu chuyện ở nhà nàng chiều hôm ấy nào…
Bà nội nàng bỏ bó ngô xuống sân, rồi ngước lên hỏi tôi ” Mới vô à con? Rứa cân X. chui mô rồi?”
Bỏ mẹ chưa. Đúng là tỉnh như bà già. Mà tay mình còn cầm bắp ngô nhá, bằng chứng ngoại phạm rõ ràng mà còn hỏi xoáy ghê.
– Dạ, hình như đang kiếm bật lửa trong buồng bà ạ!
– Rứa à, tưởng bỏ đi mô để eng ngồi phải ngồi chờ. Rứa đến nhởi lâu chưa con?
– Dạ cũng mới vô bà ạ – Hi hi, chả nhẽ lại bẩu mới vô chưa kịp mần ăn chi thì bà về.
Xã giao thêm vài câu rồi bà quay xuống chuồng hươu. Nàng chui ở đâu ra, cười hi hi ” Tí nựa thì chết eng nha!”Rồi 2 đứa lại ngồi xuống vặt ngô. Tôi móc trong ví ra cái giấy, bảo ” Em đền cho anh đi!”. Nàng xem xong, hỏi ” Rứa eng trả tiền à? Trời uống cả bia nựa à…Rứa…rứa hấn nói chi eng không?”. ” Nói chi, thấy anh, hắn tái mét mặt mũi rồi còn gì. Anh thấy tồi tội nên mời chai bia”.
– Hi hi…tự nhiên mần eng mất 7 chục bạc eng hè.

– Rứa mới nói em đền cho anh đi.

– Ai nhủ eng chơ! Hắn mời thì hắn đi mà trả, ai nhủ eng lịch sự…hi hi..

– Đền đi…
– Rứa eng muốn em đền chi mồ?

– Đền như hồi nãy ấy, nha?

– Nỏ mô…eng rành khun…bà đang ở đó tề…Bực thật, cứ mang bà ra dọa. Thôi, anh về đây. Về đá bóng.
Nàng bảo để em buộc bó chè với trái mít dai cho eng mang về nha. Nỏ mấy khi eng vô buổi ngày. Tôi chối đây đẩy ” Eng cụng…nỏ mô! Ra đường ngại chết đi được”. Nàng nắm tay tôi, nịnh nọt ” Đi mà…chịu khó mang về đi”. Đã bảo không là không, đi chơi nhà người yêu lại còn tha mít với cả chè về nữa thì ngại chết đi được. Thôi về đây.
– Em nói nì…mang về rồi túi eng vô…
– Tối anh không vô nựa mô
– Thì cứ vô đi mồ…
– Đền thì mới vô.

– Ầy thì đền hi hi…chỉ được cấy rứa là nhanh hè…vô nha?
Cuối cùng cũng phải thua nàng. Nàng nhanh chóng lôi mít với bó chè ra chằng buộc vào xe. Hình như nàng đã chuẩn bị sẵn để mai mang cho ra cho tôi thì phải.
” Xong, đi cẩn thận kẻo rớt nha eng!”.
Tôi chào về. Ngang qua ngõ gặp mẹ nàng, ngại chết đi được. Cứ như thằng buôn chè, buôn mít ở mô đến.
Thui kệ đi, tối vô nói chuyện sau. Nhớ đấy nhá. Tối thì chết với ông…
…Quay trở lại buổi hẹn tối hôm đó.
Mang tiếng yêu nhau, nhưng thực chất thời gian gặp gỡ chủ yếu diễn ra tại trụ sở Liên hợp quốc, trước sự giám sát chặt chẽ và đầy tinh thần cảnh giác của Tổng thư ký – mít tơ Bố nàng. Ngồi uống nước, thi thoảng tranh thủ lúc bố đang chúi mũi vào màn hình tivi, nàng khều khều chân tôi dưới gầm bàn như Ronaldinho thời đỉnh cao phong độ. Hờ, khi yêu nghĩ cũng hay thật, cứ thích cọ cọ vào nhau mới chịu được. Giống như con mèo con ở nhà vẫn thích dụi tai vào người khác mặc dù chắc nó cũng thừa biết làm thế chả béo lên được tí nào cả. Nhưng vẫn thích làmNhưng tối nay có lẽ khác. Nàng hứa đền cho tôi vụ 70k tiền nước lúc chiều ngồi với ku bánh mật. Ôi, dắt xe ra khỏi nhà mà lòng vui như con chim chiền chiện đang hót vang trong *g ngực. Rút con điện thoại N72 mới tậu ra nhắn phát để nàng chuẩn bị…đánh răng là vừa ” Anh đang đến nha. Đừng ăn tỏi, ớt hay bất cứ thứ gì dễ gây dị ứng, keke”. 5 phút sau hàng về ” Hic, anh đến thì đợi em ngay chỗ đường vào lối nhà em nha, đừng vào nhà, bố em biết thì ko cho em đi mô”.
Cái gì mà như ăn trộm đêm thế này. Đường mờ mờ dưới trăng. Càng đi vào sâu càng lạnh lẽo. Đến chỗ hẹn, vừa tắt máy thì nàng ở đâu chui ra, áo sơ mi ướt sũng nước, ” Em mới nghịch nước với con H. nó té cho em ướt hết rồi, lạnh quá!”. Kệ, ôm cái đã rồi xét sau, . Nàng bảo ” Bắt đầu lợi dụng người ta rồi, chỉ được cấy rứa là nhanh”, nhưng lại vòng tay ôm tôi từ sau lưng ” Có giống phim Hàn Quốc không?”. Tôi phì cười, giống. Nhưng….anh ghét phim Hàn Quốc. Răng lại ghét? Tình cảm mà. Uh, nhưng nhân vật toàn cõng nhau chứ không biết…hun, nản. ” Eng gợi ý khéo hè, chơ mà bựa ni em ăn tỏi tề”. Tôi nghiêm nghị bảo ” Thật á? Để anh kiểm tra nào. Cứ phải check thử mới tin được”………………….( đoạn này bị thực dân Pháp kiểm duyệt cắt bỏ mấy dòng)

..Check xong trêu nàng ” Kết quả giám định pháp y cho thấy trong miệng nạn nhân không có vị tỏi”.

Nàng cười rũ rượi rồi nhăn mặt ” Còn miệng thủ phạm thì toàn mùi thuốc lá, hi hi”.
Ngại quá. Đã lên kế hoạch bỏ thuốc mấy chục lần rồi mà ek bỏ được. Toàn có lý do để trì hoãn. Nhiều đêm vứt cả bao thuốc ra cửa sổ rồi lẩm nhẩm thề từ mai cho tiền cũng ko hút nữa. Thề xong, lên giường nằm một lúc, ko ngủ được lại mò dậy lấy que khều khều gói thuốc, bụng bảo dạ ” Thôi thì hút hết điếu này gọi là chia tay lần cuối cho nó trọn vẹn ân tình, mai bỏ nhá!”.
Thế rồi sáng mai ăn sáng xong, làm cốc chè xanh, lại thèm. Vẫn nhớ lời thề đêm qua, nhưng rồi tặc lưỡi ” Đợi đầu tháng sau bỏ cho nó dễ nhớ, hôm nay cũng đã hâm mấy rồi còn giề”. Loanh quanh đủ lý do. Khi chưa có người yêu thì bảo có người yêu sẽ bỏ. Có rồi thì bảo trước ngày cưới 1 ngày sẽ bỏ, tóm lại là bỏ vô mồm hết” Em vẫn nghe mùi thuốc à? Anh nhai singum rùi mà? Anh thề mai anh bỏ!”. Nàng vui sướng bảo thật nha, anh bỏ nha, ko em chết ngạt mất thôi…À mà anh còn cái singum mô không?
Đứng mãi ngoài đường cũng bất tiện vì thi thoảng xe máy đi qua đèn pha dọi chói hết cả mắt, lại ngại hàng xóm soi mói, nên nàng bảo dắt xe vào ngõ nhà nàng luôn.

Được một lát thì mẹ nàng cầm đèn pin đi xuống, 2 đứa buông vội nhau ra, rồi giả vờ rút đt ra bấm bấm linh tinh. Mẹ nàng lại gần bảo ” Vô trong nhà uống nước đi, ngoài ni sương độc lắm đó”. Nàng ậm ừ ” Sương mô mà sương”. Tôi buồn cười quá, suýt sặc nhưng may mà phanh lại kịp.
Mẹ nàng đi khuất, tôi trêu ” Con gái gì mà cãi lại mẹ nhem nhẻm”. Nàng cười ” Ôi em xấu hổ quá. Có lẹ mẹ chộ hết cả rồi cũng nên eng hè?”. Uhm, may mà chưa làm gì, he he..
Cũng ngại tí thôi, chứ các cụ còn lạ gì chuyện như này nữa. Thế rồi để tránh lối đi, cả 2 dắt tay nhau di chuyển sang chỗ cạnh…chuồng trâu nhà nàng. Nơi này tối om, lại có bụi cây chè tàu án ngữ, nên có thể gọi là an toàn, mặc dù nếu tinh mũi thì phải thừa nhận rằng hình như có mùi phân trâu dịu dàng thoang thoảng theo làn gióTôi thề là trong đời chưa bao giờ tưởng tượng nổi cảnh thi vị như này. Ngồi trên mấy bó rơm, muỗi bay lượn như trêu ngươi, bên cạnh thi thoảng mấy con trâu lại gõ sừng lọc cọc vào thành chuồng. Phim Hàn Quốc tôi ít xem nên không rõ là có cảnh lãng mạn giống như thế này hay không. Mà chuyện này phải giấu kín mới được. Để ai biết thì có mà chết cười…3 năm trước. Đêm cuối cùng trước khi từ biệt Hanoi về quê, tôi bảo với ex ” Coi như từ ngày mai anh đã chết”.
Nàng ngồi ôm gối khóc thút thít, môi run bần bật, ánh mắt tuyệt vọng nhìn tôi.

Mãi sau này tôi vẫn không tài nào quên được ánh mắt đầy ám ảnh hôm ấy. Nó giống như ánh mắt người mẹ nhìn đứa con bé bỏng đang dần trôi theo dòng nước xiết mà không tài nào cứu nổi. Đau đớn và buông xuôi.
Tôi cười như mếu pha trò ” Thôi mà, anh về đấy chịu khó làm ăn, mai này có tiền lại quay ra cưới em chứ có gì đâu mà buồn. Nhưng em nhớ là phải đợi anh đấy nhá, em hứa đi!”.

Nàng gượng cười ( cho tôi vui ) rồi lại quay mặt khóc tiếp, mặc cho tôi lăng xăng làm trò hề một cách vô duyên, nhạt nhẽo.

Mãi sau nàng mới rủ rỉ như nói cho chính mình nghe ” Về quê rồi lấy vợ nhanh nha, anh!”
Tôi gật đầu ” Rồi…rồi.. sẽ lấy nhanh…”.
Sáng hôm sau hai đứa lóc cóc chở nhau xuống bến xe trong cơn mưa tầm tã. Đến lúc xe chuyển bánh, nàng vẫn thủ thỉ bên tai như sợ tôi quên ” Cố mà lấy vợ nhanh anh nha, em lo cho anh lắm…nha anh…!!!”Tôi đã rời Hanoi như thế. Đó là hình ảnh của một chiến binh bại trận, mỏi mệt và thất thểu trên đường trở lại cố hương. Trên mình trĩu nặng ba lô chứa đầy kỉ niệm: một cuốn album ảnh của 2 đứa, sổ nhật ký nàng viết cho tôi hàng ngày, chiếc khăn len màu lông chuột nàng đan nhân dịp sinh nhật tôi, vài đôi tất, dăm bộ quần áo kèm theo một trái tim rỉ máu, cái đầu lạnh như đá. Nhẫn nhục, cam chịu và bất cần…Trở về.
Một tháng liền không ló mẹt ra khỏi nhà. Lịch ” công tác ” gồm mấy việc trọng đại:

– Đêm: Chờ người nhà ngủ say, len lén như mèo hoang xách đt ra ngõ tám chuyện với ex. Tám gì đâu, chủ yếu nghe nàng thút thít khóc là chính.. ” Anh ơi nhanh ra với em nha anh…ra anh nha…anh nói gì đi…”. Muốn phát rồ lên mất.
Hồi trước mỗi khi bế tắc vẫn trộm nghĩ, tình yêu là cái quái gì đâu, xa xỉ và phù du. Có cũng được không có cũng nỏ vấn đề chi. Với đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp, một danh vị đủ oai với họ hàng, người quen. Một công việc yêu thích và kiếm ra xèng. Sau đó mới đến lượt tình yêu, tình báo. Vậy mà giờ đây, khi không có bất cứ cái gì trong tay thì tình yêu lại là thứ khiến mình đau lòng nhất.

– Lọ mọ 2 – 3 giờ sáng mới ngủ. Rồi làm một giấc đến 9 – 10 giờ, xong dậy loanh quanh trong vườn một lúc, cơm trưa, ngủ tiếp.

Và lại đêm. Nghe ex khóc. Im lặng. Thở dài. Muốn điên, muốn phát rồ, muốn buông tay chìm vào đêm tối, sáng dậy không biết mình là ai nữa…Hồi đó mọi người trong nhà đối xử với tôi như bệnh nhân bị bỏng, nói câu gì cũng phải cân nhắc vì sợ tôi mặc cảm, sợ tôi buồn. Hờ, một bệnh nhân bỏng độ 3, mong manh dễ vỡ, dễ cáu, dễ nổi khùng và có thừa sự bất cần. Tôi sống khép kín, cứ có khách đến nhà là lỉnh mịe nó xuống bếp, kể cả họ hàng lâu ngày không gặp. Không muốn gặp gỡ, không hứng thú chuyện trò, suốt ngày mặt lạnh như sư đi khất thực.
Mẹ tôi bảo với mấy bà cô ” Quả này bắt nó lấy vợ thôi. Lấy vợ cho ổn định mọi bề, chứ như này thì không ổn”. Mấy bà cô hùa vào như đúng rồi ” Uh, lấy vợ đi. Bảo nó kiếm con mô biết mần ăn, hiền lành thì cưới rấp đi cho khỏe”. Ông chú cười cợt ” Lấy vợ thì cụng phải yêu đạ chơ, hay là định lấy cho xong mà không có tình cảm chi?”. Bà mợ bĩu môi ” Yêu nỏ yêu thì cần dek chi, về sống với chắc rồi có tình cảm cả”.
Tôi nằm lơ mơ trên giường, nghe xì xầm mà lộn hết cả mề. Định chồm dậy làm mấy câu nhưng chợt nhớ ra mình đang thời kỳ dưỡng thương, lại uể oải nằm xuống coi như đang ngủ. Suy nghĩ chán, thôi thì tặc lưỡi kiếm cô em mà cưới vậy. Tôi chỉ cần vợ, một cô em hiền lành, mưa biết chạy vào nhà là được. Tình yêu ư? Hoang đường giữa cái xứ sở mà con gái chỉ quen nhìn nhận giá trị của một thằng đàn ông qua nhà cửa, xe cộ và ví tiền của nó.
Con gái khi đó sợ tôi, tò mò về tôi hơn là thích. Tự nhiên mọc đâu ra một ông lạ hoắc, mặt lạnh lẽo và lầm lì bí ẩn. Bà mợ bảo ” Phải thay cái vẻ lừ lừ nớ đi gái nó mới quý cháu ạ. Chớ tau chộ mi lầm lầm như rứa tê, con mô muốn tìm hiểu cụng khiếp”. Tôi nhe răng cười ” Mợ cứ bình tĩnh đê mợ, muốn nhanh thì cứ phải…từ từ”…Rứa là hành trình cưa kéo bắt đầu từ đây…
Mới đó mà cũng đã 3 năm rồi …Kể từ sau cái tặc lưỡi ” ừ thì lấy vợ cho xong cuộc đời ” từ những hôm đầu về quê, tính ra cũng tiếp cận đâu được dăm bảy nàng ( tôi sẽ kể lại những vụ này sau ).

Nhưng tóm lại là vẫn xịt. Đến khi quen nàng, thấy tôi tự nhiên chăm đi đêm hẳn, tóc tai keo kiếc, quần áo đóng thùng như sắp sửa dự họp chi bộ thôn – bà già tò mò hỏi ” Thích con mô rồi à? Nhìn ra gì không?”. Tôi ghét người nhà tò mò chuyện riêng tư nên chỉ nói cho qua chuyện ” Đại khái là rứa… xinh, ngon, bổ, rẻ”
Ngờ đâu câu PR vớ vẩn ấy lại châm thêm dầu vào lửa cho cái tính hóng hớt kinh niên của cụ. Cụ tròn mắt ” Là răng? Hắn mần nghề chi? Nhà mô? Coi chừng có khả quan không nà?”.
Bực thế không biết. Chưa cơm cháo gì đã ép cung người ta rồi. Lại phải nói thêm là cụ nhà rất hay hãnh diện về con giai. Thi thoảng họ hàng có đám giỗ, hay ma chay cưới hỏi gì là các bà cô, bà mợ cùng một dây các chị em phụ nữ khác xúm vô khen ” thằng N nhà bác đẹp trai hầy”, có người chêm vô ngay ” Đẹp trai mà ế vợ thì làm dek chi cho đời”. Bà cụ lại càng tưởng con mình có giá thật, nên càng có thêm lý do chính đáng để làm một giám khảo khó tính như giám khảo cuộc thi Viet Nam IdolMỗi khi cụ chê đứa này đứa nọ ( là bạn gái tiềm năng của tôi ), tôi lại phải tự dìm hàng mình ” Cứ tưởng con mình ngon lành lắm ko bằng mà cứ đi chê người khác. Mẹ có để ý không? Những người khen con đẹp trai là những người vừa già vừa xấu, vì họ già và xấu nên nhìn ai chả thấy đẹp”. Cụ ngồi im, không phải vì tâm phục khẩu phục mà có lẽ vì cái mẹt tôi đang rất gay gắt đỏ. Đấy, khổ thế chứ, nhiều khi cứ phải bôi nhọ nồi vào mình để các cụ thấy cái đứa nó dắt về xem ra cũng không đến nỗi …bẩn như con mình.

Rào trước đón sau với cả người nhà, mệt !
Rồi cũng có dịp dẫn nàng về nhà ra mắt, gọi là cho phải phép. Trước đó mấy hôm toàn phải mớm cung cho nàng. Em nhớ nha, mẹ anh hay thích khen, em cứ hỏi tuổi xong thì ồ à làm như bất ngờ lắm, rồi thật thà bảo ôi quả thật trong đời cháu, cháu chưa gặp ai 68 tuổi mà da đẹp, mặt căng được như bác. Cho phép cháu được hỏi chút là bác có dùng kem dưỡng Va dơ lin hay đi sờ pa chi không ạ? Bla bla…đại khái rứa thì mới hòng ghi điểm vô vòng sau được…Trước hôm định dẫn độ nàng về ra mắt thì nhà nàng có đám giỗ cụ kỵ chi đó ( tôi cũng được nói qua là giỗ ai, nhưng quên mất rồi, yêu đương vào tí là có nhớ gì nữa đâu).

Anh trai nàng khá quý tôi nên bảo tôi đến sơm sớm, có việc gì thì tham gia cho…vui. Bỏ +++, mình thì làm được cái đek gì, đến sớm chỉ tổ lăng xăng tốn nước với trầu ( tôi khá nghiện nhai trầu, haizzz).
Sáng 7h30 anh nàng đã gọi vô bảo nhanh nhanh có việc. Thằng này thua tuổi mình xa, nhưng tạm thời cứ gọi nó bằng ” cậu ” xưng ” dượng ” cho phải phép cái đã. ” Việc chi đó cậu?”. ” Dượng biết mần thịt chó không? Vô giúp tay cho nhanh”. Òa, đánh đố nhau hả? Tôi làm thịt con gà có hôm còn phải gọi thằng ku hàng xóm sang lấy giúp bộ diều ra vì ek biết cách lôi kiểu gì cho nó khỏi rách. Giờ bảo làm thịt chó thì làm kiểu gì? Thôi kệ, vô lăng xăng làm chân quạt chả cũng được, mặc dù ngay cả việc ấy tôi cũng mới chỉ thấy người khác làm chứ chưa tác nghiệp bao giờ.
Vào đầu ngõ nhà nàng thì đã thấy khói um lên. Té ra họ đang thui chó. Thở phào. Nãy giờ đi đường chỉ lo bọn nó thử mình bằng cách nhờ cắt tiết.

” À, chú N đây rồi. Vô tham gia luôn hầy”. Thằng ku anh họ nàng láo thật, oắt con 19 – 20 tuổi thấy mình tán em họ nó nên mở mồm là chú chú, anh anh, đôi khi còn bỗ bã vỗ vai cá mè một lứa. Éo +++, ông mà lấy xong em họ mày, láo ông oánh vỡ a lô chứ anh iếc cái éo gì ranh con.
Cơ mà bây giờ thì phải nhoẻn nụ cười tươi rói như hoa cứ.t nhợn cái đã, hiệp 2 tính sau.
Dựng xe, xắn tay áo, kéo ống quần bò tận đầu gối ( con người năng nổ kiểu của nó phải thế ) tôi lại ngay chỗ đám đông đang chuẩn bị dao thớt để mổ chó. Anh trai nàng cười cười, bảo ” Dượng ra sau vườn bổ củi thử cấy tề, mấy khi hầy”, rồi nhay nháy mắt. Ái chà, thâm ý gì đây? Ừ, để tôi. Có tiếng cười rúc rích sau lưng, chừng như cười tôi…Sau vườn, bố nàng, mấy ông chú, đang đứng xem một anh chàng bổ củi. Tôi chào mọi người rồi cũng khoanh tay đứng xem. Mấy người bàn tán về khúc củi to mà chàng kia đang hì hục bổ, nghe bảo gỗ dung, dai và đỏ lắm thì phải.
Tôi chợt nhận ra chàng chính là đối thủ của mình. Kinh, chàng cởi trần, body mặc dù đen đúa nhưng cơ bắp phết, mồ hôi túa như tắm. Trông chàng đúng với mẫu trai miền rừng, vai u thịt bắp mồ hôi dầu, thảo nào bố nàng mê là đúng. Có được chàng rể như này ( nói như trong Vợ chồng A Phủ ) như có con trâu khỏe trong nhà, yên tâm sản xuất quanh năm…Nhìn động tác của chàng mà  linh hồn, chỉ lo ai đó buột miệng bảo bổ thay chàng một lúc thì bỏ mợ mình. Bố nàng cười bảo ” Mần được rứa không con ?” Tôi nhe răng cầu hòa ” Cụng được bác nà…Cây ni là bác chặt trên rú về ạ? Chà chà…chắc là đỏ lắm nhỉ, nhìn thớ thì biết” ( nói lảng rất nhanh, keke). Ông chú bảo ” Loại ni công nhận đỏ, tui nấu bánh chưng toàn sợ cháy nồi”. Chàng vẫn hì hục bổ, không thèm bắt nhời tôi. Hây za, làm chi mà nhiệt tình yêu nghề rứa chú? Đã hun được người yêu anh cái nào chưa mà cống hiến thế?
Nghĩ thầm cho vui, nhưng cũng chưa biết chừng được. Bố nàng có vẻ khoái thằng này phết. Mai mốt vớ vẩn anh phải đá trận play off tranh suất trụ hạng với chú cũng nên. Hy vọng bố nàng ko được mời làm trọng tài chính…Một lát sau thì chàng kêu khát nên quay vào nhà dưới uống nước, mấy người kia cũng bỏ đi theo.

Còn mỗi tôi, tần ngần mãi, mk ông thử xem nào. Chú làm được chả lẽ anh thì không.

Cầm rìu táng mấy nhát, toàn trượt. Xoay ngang xoay dọc khúc củi, lại táng tiếp. Suýt nữa thì lưỡi rìu phang bố nó vào chân. Ức quá, gồng tay bổ phát thật mạnh và chuẩn. Kết quả: lưỡi rìu dính chặt vào khúc củi, giật mãi dek chịu ra. Hừ, phải thành thật với lòng rằng, về khoản này mình hơi bị ngu luôn.

Đang loay hoay gỡ lưỡi rìu ra thì anh trai nàng đi qua, làm mỗi câu pha giọng Nghi Lộc ” Khung mận được mô”. Tôi nhe răng cười cầu hoà. Không mần được thật.

Thôi, hiệp 1 anh tạm bị dẫn 1 bàn vậy.
Trở vào sân thì mấy bọn thanh niên vẫn đang làm thịt chó. Chàng kia ngồi đổ dồi, tay vương đầy máu miệng vẫn phì phèo thuốc. Thán phục  lúa, thằng này đúng là cầu thủ đa năng, kiểu như Daniel Alves đá được mọi vị trí, lên công về thủ khôn lường. Kệ +++ nó, thằng Alves chỉ rê dắt vớ vẩn thôi, mấy khi ghi bàn ? Anh mày mắc màn ngáp ngủ là chủ yếu, nhưng nhoằng cái chớp cơ hội nhanh như Filippo Inzagi của tuyển Ý cũng nên.
Cơ mà để quan trên trông xuống, người ta trông vào khi mình không bén tay việc chi cả là không ổn. Tính gọi hỏi nàng đang ở đâu, nhưng lại thôi. Tiện thể có mấy ông khách đang ngồi uống nước ngoài sân, tôi mon men lại gần bắt chuyện cho đỡ chơ vơ.

Một ông cao tuổi mặc đồ nom như cựu chiến binh đang ” chém ” về chủ đề quốc tế, giọng sang sảng như phát biểu trong cuộc họp chi bộ thôn ” Công nhận là thằng Triều Tiên nó cũng gấu, nó có coi thằng Hàn Quốc ra chi mô, vì răng các ông biết không? Vì nó có vũ khí hạt nhân…” Anh ngồi cạnh hỏi ” Vũ khí hạt nhân là cấy chi mà kinh rứa bác? Giống bom nguyên tử à?”. Chít cười. Bác cựu chiến binh lúng túng ” Kinh hơn nhiều, nó bắn một phát thì…thì…đi toi vài tỉnh như tỉnh của ta luôn”.
Tôi lân la ngồi cạnh rồi dè dặt ” Theo bác thì Mỹ nó có đánh Triều Tiên không ? ” Keke, châm ngòi cho vui. Như gãi đúng chỗ ngứa, bác già sôi nổi bla bla…Thi thoảng tôi lại hỏi xoay sang chủ đề khác rồi cũng say sưa chém cùng. Để ý thấy chàng kia vừa làm vừa hấp háy hóng chuyện, tôi lại càng hăng tiết tợn. Tôi bla bla về bổ đề cơ bản mà giáo sư Bảo Châu chứng minh được, việc công ty Vedan xả nước thải xuống sông Thị Vải và trách nhiệm của Bộ Y tế trong vấn đề quản lý giá thuốc…nghe vĩ mô như chất vấn đại biểu quốc hội không bằng. Thú thực là tôi nói cho chàng bổ củi nghe là chính, cốt cho chàng thấy cái tầm hiểu biết của anh nó mênh mông cỡ nào thôi, còn mấy vị cao niên kia tiếp nhận hay không tôi không quan tâm.
Gần trưa, mọi người bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi. Tôi móc ví đút tờ 200k vào phong bì rồi bỏ lên bàn thờ sau đó thắp hương cắm lên cái lư ( lòng thầm hỏi ko biết cu bổ củi kia bỏ bao nhiêu nhỉ?).
Rồi mâm cũng được bê ra. Tôi được xếp ngồi cùng chàng, mấy người vừa quen vừa lạ nữa là tròn 6 vị.

Nàng của tôi ngồi mâm phụ nữ ( ở quê chị em ít khi được ngồi chung với cánh đàn ông ).

Rượu rót ra, sau lượt đầu tiên, đến lượt tiếp theo một ông khách hình như họ hàng xa của nàng bất ngờ từ mâm bên cạnh đứng dậy bảo ” Nghe nói con gia đình sắp có rể mới mà chưa biết mặt, thôi giừ nâng cốc uống với chàng rể cấy mồ”, rồi tiến sang bàn tôi ngồi.

Trong giây lát, tôi sững người lại không biết xử lý kiểu gì. Liếc nhanh sang ku bổ củi thấy trên tay hắn đã sẵn sàng ly rượu. Hừ, khó xử . Cái mẹt tôi ngây ra như ngỗng i.ả.
Chơi đểu nhau thế là cùng…Ông chú họ cầm ly rượu bé bằng hạt mít đứng giơ sẵn, đợi rể tương lai cụng ly nhưng mãi chả thấy thằng nào nhổm dậy. Xì xào…xì xào…Chợt thằng ku em con chú khác ( thằng này hôm nọ tôi mới cho 5 chục mua chim chào mào về nuôi ) bảo tôi ” Anh N chúc với chu X đi tề” rồi trỏ tay vào tôi ” Rể mới đây chú nì”.
– Rứa à, uống với rể ly mồ – Ông chú.
Tôi chưa kịp đứng dậy thì giọng thằng ku em cũng con chú nhà nàng, thằng này ăn nói láo, hôm kia mới bị tôi lừ mắt xong, chen ngang:
– Có lẹ nỏ phải chơ…tưởng eng Đoành ( té ra chàng bổ củi tên Đoành, mk tên với chả tuổi hài )…là người yêu chị X chơ!
Chàng đang cúi gằm mặt, nghe câu đấy tươi tỉnh hẳn, miệng tủm tỉm cười rất chi e thẹn. Tôi bỏ ly rượu xuống, cầm cái chân gà bỏ vào bát thằng ku con ông bác nàng. Thằng này tương lai là tộc trưởng, tiếng nói của nó trọng lượng đây. Tuần trước tôi cũng mới mời nó uống bia, lại còn cho cái card Vina 100, chắc trí nhớ của nó vẫn còn tốt.
– Mi con nít con nôi biết chi mà tớp leo, ai là người yêu X. ( tên nàng của tôi ) hỏi X thì biết, eng N hầy!
Đúng như tôi dự, cu em lên tiếng rất kịp thời. Tôi nhìn nó với ánh mắt đầy tình thương mến thương, như ngầm bảo ” lần sau anh lại mời mày bia nữa nhá”.
Đang hoan hỉ với câu mở đường của ku em thì bất ngờ bổ củi vụt đứng lên:
– Cháu mần với chú 1 chén.
Á à…kiểu này là muốn thách thức nhà chức trách rồi đây. Thôi thì kệ +++ chàng, muốn thể hiện gì cũng được, anh không chấp.

Ông chú tiến lại gần chàng, bảo :
– Chàng rể đây à…chà chà…khỏe mạnh hầy…!
Chàng cười e ấp lộ cả mấy cái răng cửa vàng ruộm. 2 người nâng ly rồi ngửa cổ đổ cái ực và chốt hạ bằng tiếng ” khà ” rất chi tê tái. Tôi cầm cái cánh gà gặm gặm, mắt soi xem nàng đang tỏ thái độ gì. Bực thật, nàng chỉ chớp chớp mắt ra cái kiểu ngại ngùng, tuyệt nhiên không nói lời nào. Giá ngay từ đầu nàng ngồi cạnh tôi, cùng gắp cho nhau, trò chuyện thân mật…thì tôi đã tự tin đứng lên giữa đám quan khách mà mời rượu mọi người rồi. Giờ đến nước này cũng chả dám bày tỏ chính kiến chi cả, khác nào bảo ” Đó là chuyện của các ông, các ông tự xử với nhau, tôi ứ biết gì mô đó”.
Thất vọng não nề với nàng, tôi ngồi nhai mấy cọng măng mà như bò nhai rơm.
Tranh thủ viết chút vì tối mai ra Hà Nội rồi, và tôi cũng muốn khép lại câu chuyện tình dang dở với nàng trong post tiếp theo.

Một mối tình mà ngay từ đầu tôi đã đặt quyết tâm ru ngủ chính mình, huyễn hoặc bản thân để mau chóng đạt được mục đích ( cái mục đích mà khi ngộ ra, tôi thấy mình cũng tầm thường như bao người khác) đó là cưới vợ chỉ vì thiên hạ đến tuổi này ai cũng phải lấy một người nào đấy làm vợCàng ngày nàng càng khiến tôi thất vọng. Và sau nhiều lần như thế, tôi lại phải trả lời câu hỏi của của chính mình : rốt cuộc tôi đã và sẽ yêu, sẽ gắn bó với nàng bởi cái gì đây? Ở quê, tôi không biết có bao nhiêu đôi lấy nhau vì lý do ” tâm hồn đồng điệu”. Cái khái niệm này vừa mù mờ về mặt ngữ nghĩa, vừa xa xỉ với nhu cầu thiết yếu của họ. Khi hai người cưới nhau, thứ người ta lo nhất không phải là anh ấy ( hoặc cô ấy ) có thực sự hòa hợp, đồng cảm với mình ở yếu tố tâm hồn, hay những đam mê cá nhân hay không – mà là về sống với nhau thì cả 2 kiếm sống như thế nào? Còn cảm xúc, tình cảm ư? Xúc chả xúc thì thôi, vợ mà nói không nghe, thích bật lại thì ông cho ăn quả vả, gói hành lý trả về nơi sản xuất cấm nói nhiều.
Tôi sợ rồi tôi sẽ buông xuôi mà chui vào cái hố tối om đã đã được đào sẵn như thế. Ở bên nàng, tôi không có cảm giác được chia sẻ. Những thứ tôi thích, tôi đam mê đều xa lạ với nàng. Khi nghe bản Canon rock, tôi có thể nhắm mắt chết chìm trong dòng thác âm thanh biến ảo đến ngộp thở. Đọc một bài viết, một câu văn hay trong sách tôi ngồi lặng vài phút để tận hưởng và suy ngẫm về ý nghĩa của nó. Những lúc như thế tôi không thể nói cho nàng hiểu cảm giác của mình, càng không thể chia sẻ và bình luận cùng nhau như bạn gái cũ của tôi vẫn thường vậy…Vì vậy, dù ở cạnh nhau nhưng tôi với nàng là 2 thế giới riêng biệt, đúng như các cụ vẫn bảo ” đồng sàng dị mộng”Những khoảng cách không thể san lấp ấy được bồi thêm bởi rất nhiều pha xử sự rất khó đỡ của nàng đối với tôi, nên cuối cùng tôi đã quyết định chấm dứt tất cả tại thời điểm đó. Nàng đón nhận lời chia tay như một trò đùa của tôi, bởi nàng không tin tôi có thể nói ra điều đó một cách bình thản và lạnh lùng đến vậy.
..Như đã nói, trước khi yêu tôi nàng có rất nhiều vệ tinh, và hình ảnh quen thuộc của nàng hồi đó là vừa tiếp chuyện với đám bạn trai vừa mân mê cái điện thoại trên tay, chốc chốc lại chạy ra ngoài nhận cuộc gọi của một ai đó. Nàng nhận và trả lời tin nhắn liên tục, cái điện thoại cứ lấp ló dưới gầm bàn như trêu ngươi người đối diện. Sau này yêu nhau, tôi bảo ” Anh biết là em có nhiều anh tán tỉnh, nhưng có nhất thiết cứ phải trả lời cuộc gọi cũng như tin nhắn của tất cả cái đám ấy không?”. Nàng chống chế:

– Thì họ chỉ là bạn bè bình thường mà eng, họ gọi đến nỏ lẹ mình không nghe à? Bất lịch sự…
– Anh cũng có bạn nên anh hiểu chớ, nhưng khi em đã có bạn trai thì em phải xử sự khác em ạ. Anh thì không cho rằng những đứa theo đuổi mình đều là bạn, em phải phân biệt giữa bạn và người tán tỉnh mình chứ.

– Eng nựa, họ gọi mà không nghe lại bị nói là khinh người…Em chỉ coi họ là bạn bè vô tư thôi, chơ có ý chi mô…
– Nếu em nghĩ vô tư sao mỗi khi có ai gọi đến em không dám nghe trước mặt anh mà lại phải chạy ra ngoài ngõ nghe?

Nàng cúi đầu im lặng, tay vân vê vạt áo.
Lại phải nói về cái vụ nghe điện thoại này. Mọi người trên này có bao giờ chấp nhận người yêu mình rất hay tỏ ra lén lút mỗi khi chuông điện thoại gọi đến không? Hễ ai gọi, dù đang ngồi cạnh tôi và người nhà, nàng đều tất tưởi bỏ chỗ ngồi chạy như ma đuổi ra một góc vườn nào đó nói chuyện. Tôi hay nghe được loáng thoáng kiểu này ” A lô, ai đó hè? Eng ạ…dạ…để bựa khác eng nha, giừ em …”, ” Eng ạ, …quên răng được mà quên…sợ eng quên mất em thì có …hi hi…”.
Ngồi trong nhà mà lộn cả mề. Bực nhất là thằng nào gọi tới cũng ngọt nhạt ” Eng ạ…”. Thằng ôn ấy tên gì thì gọi tên nó luôn, có phải người yêu đâu mà xưng hô kiểu thân mật ấy. Một bữa tôi đến nhà, nàng đang tắm, điện thoại xạc pin để trên tủ. Nghe chuông tin nhắn, không cưỡng nổi tò mò cũng như những bức xúc bấy lâu, tôi mở ra đọc.

” Anh cũng muốn đến nhà em chơi lắm, nhưng sợ anh trai em nà. Em đừng bùn nha, thứ 7 ny mình sẽ được bên nhau rùi, em nhớ mặc áo dài tay kẻo đen da na. Iu vợ nhìu nhìu”.
Sốc toàn tập. Bẽ bàng và choáng váng, ngồi lặng người không hiểu chuyện gì nữa.
Thở dài ngao ngán, tôi lôi đt của mình ra lưu vội số đt kia, rồi del tin tin nhắn. Lát sau nàng đi lên, tôi không thèm ngước nhìn, mắt ngó lơ mơ màn hình tivi.
– Chi mà mặt mày ủ ê rứa eng? Hay mới bị ai lừa tiền..hi hi..
Điên thật, bị lừa tình em ạ. Đời anh ca này là ca đầu tay đấy.
– Ủ rủ chi mô, lúc chiều đá bóng về giờ vẫn hơi mệt…– Ai nhủ eng đá chi lắm nà.
Ngồi bla bla một lúc, cái đt lại có tin nhắn. Chắc ku kia ko thấy trả lời nên nhắn hỏi lại. Nàng liếc nhìn tôi rất nhanh rồi mở đt ra đọc. Rồi lại bấm bấm trả lời. Tôi vờ bình thản hỏi han, tán phét linh tinh cho nàng thoải mái, khỏi cần đề phòng mà tập trung đong đưa với ku kia.

Nhìn vẻ mặt vừa hơn hớn vừa hơi lén lút của nàng khi đọc và trả lời tin nhắn, tôi đắng nghẹn trong cổ. Không bộc lộ cảm xúc, cố nặn một bộ mặt tỉnh queo, tôi ngồi coi mấy trò chơi nhí nhố trên truyền hình, trong khi nàng vẫn mải mê nhắn nhót…– Thôi buồn ngủ quá, anh về đây.

– Năng sớm mà eng.

– Uh, mệt quá, ngủ sớm mai còn dậy đi có việc.

– Rứa à, eng về nha…Hừ, ” eng về nha”, nghe cứ như đuổi khách. Ừ, eng về để cô còn tác nghiệp cho tự nhiên…Về nhà. Để nguyên giày tất, quần áo nằm vật xuống giường. Lôi đt ra xem lại cái số lúc nãy lưu. Mk, cái số hãm tài này anh sẽ xếp mày vào danh sách thù vặt, hồi sau biết tay anh.

3 hôm sau, tôi hẹn gặp nàng, coi như lần cuối.
8g tối, nàng đợi tôi ở con ngõ heo hút. Trăng suông lạnh lẽo, sương giăng mờ mịt lối đi. Vừa đên nơi nàng nhảy từ trong lùm cây ra:
– Hầmmmmmmm…! Ma đây….!!!
Dọa ma sợ ghê.
– Ma chi mà chân dài mà trắng rứa, ực…– Hi hi, có đứa xèm rồi à.
– Nỏ mô, đứa ni tu mới về. Ăn rau răm nhiều rồi nà, tâm hồn thanh tịnh nha.
– Eng nì, eng giấu xe chỗ bụi cây nớ tề…rồi lên trên ni ngồi đi. Ở đây mẹ chộ đó.
Cả hai mò mẫm từng bước, len lỏi qua mấy bờ cây, tới góc đồi thì đứng lại. Chỗ này vắng vẻ quá, ngó quanh chỉ toàn cây keo cao quá đầu người.

Giờ mới ngắm nàng kỹ hơn. Chẹp, phải công nhận nàng mặc gì cũng đẹp. Cái áo phông mỏng tang, hở cả khoảng da trắng tinh ở ngực. Bỏ +++, như này thì nói chia tay kiểu chi đây? Chẳng lẽ trước khi dẫn ra pháp trường còn khuyến mại bữa xôi gà cuối cùng hả?
Cuối cùng thì cái khung cảnh thơ mộng nó đã xô đẩy người ta vào vòng ” tội lỗi “. Trời lạnh ôm nhau rất ấm. Sau những cái siết chặt là nụ hôn dài như vô tận. Lưỡi nàng nhỏ và mềm như lưỡi mèo làm tôi nổi da gà. Mỗi lần tạm ngưng, nàng dụi dụi môi vào vai áo tôi…chùi nước bọt ( kinh quá, khi yêu nhau người ta chả còn tí ý thức giữ gìn vệ sinh an toàn thực phẩm gì nữa).
– Anh bảo này…– Chi mồ? Cái đồ chỉ toàn lợi dụng người ta..hi hi…– Mình dừng tất cả tại đây nha.
– Nói chi hâm hâm rứa? Dừng thì dừng, hihi…Rứa lát nựa đừng có loạng quạng tay chân nhá..hihi– Anh nói nghiêm túc đó.
Tôi bắt đầu đọc cáo buộc. Giọng nhỏ nhẹ và bình thản. Cũng không nhớ chi tiết mình đã nói những gì, nhưng đại ý ” Anh và em càng ngày càng ko hợp nhau, em có những mối quan hệ thiếu minh bạch, anh đã nhắc nhở, cảnh báo nhiều lần nhưng vẫn vậy….” Bla bla…Thực ra nói nhiều mà làm gì khi đã có ý muốn chia tay. Lý do á? Kẻ chủ động chia tay luôn có sẵn 1001 lý do, nhà trồng được mà.
Nàng ngồi bệt xuống vệ cỏ, đầu cúi gằm không nói gì. Sương bắt đầu xuống dày, tôi cúi xuống vuốt tóc nàng. Mái tóc ướt đẫm, trông dáng nàng uể oải, mệt mỏi vô cùng.
– Thôi em đứng dậy đi …
……– Đứng lên nào, trời sắp mưa rồi đấy..ướt hết cả rồi này…Nàng buông tay, rũ rượi như tàu lá héo.
– Kệ em…anh về trước đi…em về sau…Tôi bực quá, gắt:
– Đứng dậy về nào, sương ướt hết rồi, về lại cảm cho coi.
Nàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
– Anh nói nghe không? Em đứng lên đi, ai trông thấy chả hay tí nào…Đứng lên! ( tôi quát).
Dù sẽ chẳng là gì nữa, nhưng lúc này đây, nhìn nàng mà tôi buồn lòng vô cùng. Tôi không ngờ cuối cùng lại phải chứng kiến thảm cảnh tồi tệ như này. Tôi kéo mạnh tay nàng, giọng vẫn bực ” Em làm anh chán quá rồi đấy…”.
– Em yêu anh!
Nàng nói mà không nhìn tôi. Phì cười, đúng là con gái, không thể hiểu nổi nữa.
– Ừ, anh biết rồi, Giờ thì về nhà cái đã..
– Không!….Em yêu anh!
– Có đứng dậy không? Anh bế em về đấy!
– Nỏ về đó! Đồ đểu…( giọng bắt đầu thút thít)…hu hu…anh là đồ đểu…!

Kể nốt đoạn chia tay để kết lại câu chuyện tại đây.
…Tôi muốn quên đi thật nhanh hình ảnh bơ phờ, thiểu não của nàng trong buổi tối cuối cùng đó, mà không cần phán xét ai đã ” đểu ” hơn ai.
– Ừ, cứ coi như anh đểu. Được chưa? Giờ thì anh đưa em về nha…Đứng lên đi, mọi hôm đanh đá với anh lắm kia mà!
– Nỏ…Eng lừa em…Eng có con khác rồi chi?
– Hâm, con mô mà con!
– Chi nựa…nỏ có thì răng tự nhiên lại bỏ em?
– Nỏ có chi là tự nhiên cả. Anh nói hồi nãy tới giừ mà em vẫn không hiểu chi à?
– Hiểu chi mà hiểu…muốn bỏ người ta thì nói chi nỏ được…Công nhận em là một con ngu. Giừ em mới biết mình ngu!
Bực  lúa. Con gái luôn có cái bài này, trăm đứa như một. Bình thường khuyên nhủ ek nghe, nhỏ nhẹ thì tưởng mình hiền, mình gà. Bực lên nói gay gắt thì cho mình nóng tính, gia trưởng. Đến khi mình ko còn chịu được nhiệt buông rơi cái bịch thì bắt đầu quay lại vu cho người ta có đứa khác, người ta đểu, rồi không quên xác nhận luôn là mình…ngu, bla bla…– Ừ em nói sao cũng được hết! Nhưng anh cũng nhắc lại lần nữa, sau này em sẽ lại yêu một người mới, em sẽ biết chúng nó đối xử với em thế nào nếu em không thay đổi cách ứng xử. Em nghĩ niềm tin được phát miễn phí hay sao mà không trân trọng nó?

Thôi, anh rát cả cổ rồi. Anh ko nói nữa!
– Không nói nựa, híc…Giừ thì eng chán em rồi nên nỏ muốn nói nựa chi. Em lạ chi con trai nựa…Ôiiii……! Hồi trẻ như tình huống này thì anh khỏi nói nhiều nha em. Không thích nữa thì bỏ, tình cảm hết thì bỏ. Ai lừa dối ai thì trời biết, đất biết…mà kể cả em và anh đều biết rõ thì sự nó cũng đã rồi.

Chán nản, tôi dựa lưng vào gốc keo thủ thế, để xem cuối cùng nàng chấp nhận nó như thế nào ( mịe cái cây này bẩn , lấm hết cả lưng quả áo sơ mi mới mặc nước 1 của mình ).
Đốt xong 3 điếu thuốc mà cục diện vẫn thế. Sương xuống dày đặc như mưa phùn. Cả hai ướt lướt thướt, lạnh run. Trong một thoáng không kìm được cảm xúc, thế quái nào tôi lại lôi đt ra nhắn cho ex một câu sến sịa. ” Em ơi anh buồn quá”. Cũng như một hành động vô thức thôi, tôi chả hiểu sao mình lại làm thế. Có thể tôi cần một chỗ dựa mong manh vào lúc chán đời nhất…Ex gọi lại ngay sau chừng vài phút. Tôi cuống quýt với cái đt đang reo inh ỏi trên tay. Hừ, giờ mà em em, anh anh với ex thì khác gì tôi đã tặng đội bạn một cơ hội ghi bàn mười mươi?
Nhưng rồi vẫn phải nghe điện thoại, không lại bảo có tật giật mình.
” Alo…Rồi rồi, lát về qua anh đưa cho mày nhá. Mày ngồi ở đâu mà ồn thế? Ừ…thế nhá…bố cái thằng hâm …hehe..”. Ex chả hiểu mình lảm nhảm gì, cứ em đây, em đây vì nghĩ mình ko nhận ra giọng. Còn nàng thì im phăng phắc.
Ngồi nấn ná như để hy vọng tôi cải chính lại tất cả, rằng anh đùa em tí thôi, anh thử em xem sao. etz…nhưng mãi ko thấy tôi đả động gì nữa, nàng từ từ đứng dậy.
– Em thề sẽ không yêu ai nựa…………..
– Vài ngày nựa em sẽ đi một nơi thật xa……………….
– Cho em ôm một cấy……..lần cuối…..
Nàng đổ gục người vào ngực tôi. Người nàng ướt nhẹp, run lên vì lạnh ( hay vì gì cũng ko biết nữa ). Những giọt nước mắt ấm áp len lỏi qua vai áo tôi. Tiếng thở dài như vô tận.
Thôi anh đưa em về. Ừ anh đưa em về nha. Dạ.
Tiếng dạ nhẹ bẫng như tiếng dạ gái Huế……Đưa nàng về đến ngõ, nàng bảo anh cứ dắt xe đi qua đoạn này rồi mới nổ máy nha, không bố em nghe tiếng xe máy đấy.
Con đường mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng suông. Tôi nhìn xuống cái bóng lầm lũi của mình, chợt thấy khóe mắt cay cay…
Viết xong những dòng cuối cùng của câu chuyện này, tự nhiên thấy nhẹ nhàng hẳn, như chính mình mới được giải thoát.
Bây giờ nàng đã ở một nơi thật xa, cũng có lần nhắn tin và gọi cho tôi nói trong tâm trạng buồn buồn ” Mấy hôm nữa em sẽ về. Em nhớ anh lắm, em về anh có trở lại với em không?”. Tôi im lặng không nói gì.
Lâu không thấy nàng liên lạc nữa, chắc đã kịp có chàng nào đấy. Tôi mong là như vậy.
Cuối cùng của câu chuyện này, tự nhiên thấy nhẹ nhàng hẳn, như chính mình mới được giải thoát.
Bây giờ nàng đã ở một nơi thật xa, cũng có lần nhắn tin và gọi cho tôi nói trong tâm trạng buồn buồn ” Mấy hôm nữa em sẽ về. Em nhớ anh lắm, em về anh có trở lại với em không?”. Tôi im lặng không nói gì.
Lâu không thấy nàng liên lạc nữa, chắc đã kịp có chàng nào đấy. Tôi mong là như vậy.
Nguồn: http://boygias.com/series/toi-di-tan-gai/
Share on Google Plus

About Đoàn Nguyễn

Tên Đoàn họ Nguyễn đệm là Doãn Mạnh.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 comments:

Post a Comment